Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 483

Cập nhật lúc: 2024-11-20 17:14:42
Lượt xem: 8

Khương Chi nói xong thì xoay người chuẩn bị rời đi.

DTV

Cô đã nói đến nước này rồi, cũng không biết phải dùng lời nào tốt hơn để thuyết phục Cận Phong Sa đến làm việc cho cô nữa.

Chẳng qua nếu như anh ấy thực sự bỏ lỡ cơ hội lần này, vậy cơ hội tiếp theo là khi nào thì cô cũng không dám nói trước.

Thời gian tới, sự nghiệp của cô sẽ ngày càng được mở rộng, Cận Phong Sa muốn tiếp nhận thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cô vừa đi được mấy bước thì giọng của Cận Phong Sa truyền đến: “Tôi đồng ý, tôi đi.”

Cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tình cảm.

Trải qua thời gian này, anh ấy đã hiểu được cuộc sống cực khổ còn khiến người ta đau đớn hơn là mất lòng tự trọng, anh ấy nợ Khương Chi rất nhiều tiền, giờ đã mất việc ở xưởng luyện thép nên anh ấy muốn trả hết nợ ở đời này là rất khó.

Món nợ ân tình còn đang ở trước mặt, anh ấy có tư cách gì để sống với lòng tự trọng ít ỏi đó của mình?

Khóe môi Khương Chi nhếch lên, vuốt cằm: “Chuẩn bị một chút, đi với tôi tới Thanh thị.”

Ở chỗ của Vân Tường và Phó Đông Thăng không thiếu người, Cận Phong Sa cũng không làm được những cái đó, hiện giờ, công dụng lớn nhất của anh ấy là đi theo Hồ Vĩnh Chí học hỏi, ra ngoài thu mua đồ cổ, làm mấy công việc chân tay, còn chuyện tay nghề kia của anh ấy có lãng phí hay không còn phải xem sau này.

Hiện tại, cô coi trọng chính là nhân phẩm của anh ấy, chứ không phải là tay nghề của anh ấy.

Cận Phong Sa kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh đè nén sự mất tự nhiên trong lòng, gật đầu.

Anh ấy không cần thu dọn gì cả, lấy mấy bộ quần áo, khóa cửa rồi rời đi với một thân nhẹ nhàng.

Anh ấy cũng hiểu những suy nghĩ của Khương Chi, nếu anh ấy tiếp tục ở lại Lan Hương cũng không được yên bình, vậy thay vì cứ lãng phí thời gian ở đây thì chẳng thà nghĩ cách làm sao để trả lại tiền và ân tình cho Khương Chi còn hơn.

Hiện giờ, anh ấy không còn thời gian để lãng phí cho những chuyện đau buồn vớ vẩn nữa.

Con người dù sao cũng phải sống cuộc đời của mình.

Tiểu Ngự vô cùng vui vẻ khi đi tới Thanh Thị cùng với Cận Phong Sa. Dọc đường đi cậu bé đều ríu rít nói chuyện không ngừng.

Cận Phong Sa cũng tỏ ra kiên nhẫn hơn. Ngay cả Phó Đông Thăng cũng nhìn ra được sự cưng chiều khi anh ấy nói chuyện với Tiểu Ngự.

Nếu không phải hai người trông không giống nhau thì dù ai nhìn thấy cũng đều nghĩ họ thật sự là ba con ruột.

Phó Đông Thăng khẽ nhìn Khương Chi, rồi lại nhìn Cận Phong Sa, cũng không biết tình huống hiện tại là như thế nào.

Trên đường đi có Tiểu Ngự nói liên tục không ngừng nên mọi người không hề thấy nhàm chán, chả mấy chốc mà đến Thanh Thị rồi.

Khương Chi đi đến cửa hàng trước. Sau một thời gian dài quảng bá, tên tuổi của cửa hàng đồ cổ Hữu Gian đã hoàn toàn được được khẳng định. Không chỉ có rất đông khách hàng đến, mà còn là những khách hàng giàu có nhiều tiền trong túi.

Vừa bước vào cửa, cô lập tức nhìn thấy khuôn mặt vừa buồn vừa vui của Hồ Vĩnh Chí.

“Công việc kinh doanh tốt như thế này sao anh lại không vui?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-483.html.]

Chợt nghe được giọng nói trêu chọc quen thuộc, khuôn mặt Hồ Vĩnh Chí vui vẻ ngẩng đầu thì nhìn thấy Khương Chi dẫn một đám người đi vào cửa. Anh ấy tức giận nói: “Bà chủ, thời gian này bà đi lâu quá.”

Phó Đông Thăng nhìn của hàng đồ cổ có diện tích không nhỏ này, trong lòng chợt thấy cảm khái. Khi bọn họ ở Đại Danh Trấn ra sức làm việc thì bà chủ của bọn họ đã mở một cơ sở kinh doanh khác ở Thanh Thị.

Trong lòng ông ấy càng khẳng định ý niệm đi theo bà chủ Khương là sẽ có thịt để ăn.

“Lão Cận? Anh đây là?” Hồ Vĩnh Chí có chút ngây người nhìn Cận Phong Sa.

Không phải anh ấy đang ngồi tù sao? Tại sao lại có thể ra ngoài nhanh như vậy?

Cận Phong Sa cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng mà anh ấy vẫn nhận thức được việc Hồ Vĩnh Chí cố gắng hết sức chạy trước chạy sau để giúp anh ấy giải quyết mọi chuyện trước đây, nói: “Vĩnh Chí, tôi không biết nói những lời nói dễ nghe, nhưng sau này có điều gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi!”

Hồ Vĩnh Chí liếc mắt nhìn Khương Chi một cái, khẽ lắc đầu: “Tất cả đều là do bà chủ bày mưu đặt kế. Nếu không tôi cũng không khả năng giúp anh.”

Hai người đang trò chuyện thì Thôi Tử Tiện cũng đã dừng xe trước cửa hàng đổ cổ.

Anh ta nhìn cửa hàng đồ cổ, cảm thấy có chút mới lạ. Hồ Vĩnh Chí cho rằng anh ta là khách hàng nên tạm thời dừng nói chuyện với Khương Chi mà chạy tới giới thiệu cho Thôi Tử Tiện, hy vọng có thể bán được đơn hàng nào đó.

Thôi Tử Tiện liếc mắt nhìn Khương Chi một cái. Anh ta thấy cô ngồi uống trà vô cùng thoải mái thì cũng không cắt ngang mà để Hồ Vĩnh Chí giới thiệu sản phẩm cho mình.

Khương Chi ngẩng nói với Mạnh Lam: “Mạnh Lam, anh ra cốp xe lấy đồ mang đến đây.”

Mạnh Lam đáp lời rồi đi ra ngoài lấy mấy túi hàng hóa lớn mang vào. Sau khi kiểm tra từng đồ vật không có vấn đề gì thì đặt lên kệ trưng bày. Lúc đầu nhìn mấy món đồ cổ lúc đầu không có gì xuất sắc thì giờ lập tức được nâng cấp hơn rất nhiều.

Hồ Vĩnh Chí thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cửa hàng đột nhiên có nguồn hàng phong phú. Trong khoảng thời gian này khách hàng liên tục lui tới cửa hàng, đến lúc ra về thì đa phần đều sẽ mang đi một món đồ. Nhưng hiện tại vẫn không có nguồn sản phẩm cung cấp cho cửa hàng khiến anh ấy sắp lo lắng tới bạc cả đầu rồi.

Cuối cùng Thôi Tử Tiện cũng mua một miếng ngọc trị giá ba vạn khiến Phó Đông Thăng ở bên cạnh không khỏi mở to mắt nhìn lại.

Ông ấy không thể ngờ một miếng ngọc nhỏ cỡ ngón tay cái lại có thể cao hơn lợi nhuận hàng tháng của nhà xuất bản của họ. Đây quả thực là một công việc kinh doanh một vốn bốn lời! Thật khiến ông ấy được mở mang tầm mắt!

“Có vẻ là cô sẽ ở lại Thanh Thị vài ngày, tôi sẽ ở khách sạn Cẩm Trình. Khi nào cô rời đi thì báo cho tôi biết”. Nói xong, Thôi Tử Tiện cầm miếng ngọc, vẫy tay về phía Khương Chi rồi xoay người rời đi.

Khi anh ta đến trấn Đại Danh Trấn thì cũng đã ở Thanh Thị mấy ngày rồi nên cũng không thấy xa lại với khách sạn Cẩm Trình.

Khương Chi nhìn tấm lưng thon dài của Thôi Tử Tiện và nheo mắt lại.

Người này khi thì rất có mắt nhìn, lúc thì lại giống một kẻ đần bướng bỉnh, có đôi khi thật khiến người khác khó có thể nhìn thấu được. Nhưng mà chỉ cần đợi đến Bắc Kinh, đưa anh ta trở lại thế giới kia thì mọi chuyện đều ổn thỏa, cũng không cần phải suy nghĩ xem anh ta là người như thế nào nữa.

Thôi Tử Tiện vừa rời đi thì bầu không khí có vẻ tốt hơn rất nhiều.

Cận Phong Sa ngồi một bên nhỏ giọng nói chuyện với Tiểu Ngự, khi ánh mắt anh ấy nhìn xung quanh cửa hàng thì có chút cảm khái và thổn thức.

Lần đầu anh ấy gặp Khương Chi thì đã biết cô không thiếu tiền, nhưng lại không nghĩ tới cô kinh doanh nhiều lĩnh vực như vậy. Nhìn thế này thì biết cô không phải chỉ có chút tiền như anh nghĩ.

“Có phải mẹ con rất có bản lĩnh đúng không?” Tiểu Ngự ngồi ở trên đùi của Cận Phong Sa, bộ dáng rung đùi đắc ý của cậu nhóc nhìn rất gợi đòn.

Cận Phong Sa ngạc nhiên liếc nhìn Tiểu Ngự một cái, hạ giọng, hơi tò mò nói: “Hiện tại con không ghét cô ấy nữa à?”

Loading...