Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 475
Cập nhật lúc: 2024-11-20 10:14:28
Lượt xem: 9
Khương Chi không trả lời Tiểu Ngự, cô nói với Mạnh Lam: “Anh vào gọi Cận Giai Giai ra đi!”
Mạnh Lam gật đầu, đẩy cửa bước vào.
DTV
Mạnh Lam cũng không lỗ mãng xông vào nhà người ta, dù sao lúc này vẫn là buổi sáng, chỉ sợ nhìn thấy cái gì không nên thấy thì không hay nên chỉ đứng trong sân, lớn tiếng gọi tên Cận Giai Giai.
“Cận Giai Giai!”
Lúc này, trong nhà đã truyền ra một tiếng gầm gừ tức giận: “Đồ đàn bà đê tiện! Nói! Có phải cô đã lấy tiền của ông rồi không? Con mẹ nó! Ông đây đánh c.h.ế.t cô! Đánh c.h.ế.t cô!”
Ngay sau đó là từng tiếng roi da đánh vào người.
Mạnh Lam nhíu mày, quay đầu nhìn Khương Chi một cái, được Khương Chi ra hiệu, Mạnh Lam sải bước vào trong, chỉ trong chốc lát sau, bên trong đã vang lên tiếng thét chói tai của Lý Đông.
“Mẹ?” Tiểu Ngự ngửa đầu nhìn Khương Chi, không biết nên làm gì.
Khương Chi nhìn bốn phía thấy có người đã nghe tiếng động bên này mà nhô đầu ra nhìn, họ còn chuẩn bị bước đến gần xem náo nhiệt thì cau mày, nói: “Đi vào!”
Cô kéo Tiểu Ngự bước vào trong nhà, liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông gầy yếu dáng vẻ lưu manh vừa rồi đang chắp hai tay ra sau, anh ta đã bị Mạnh Lam dùng dây lưng trói chặt lại, bên khóe miệng còn có m.á.u tươi, gương mặt trông vô cùng sợ hãi.
Mà nguyên nhân của nỗi sợ này tất nhiên đến từ Mạnh Lam đang đứng bên cạnh anh ta, cả người đều tỏa ra khí lạnh.
Cả người Lý Đông đau nhức gần chết, anh ta nhìn thấy Khương Chi bước vào thì vội vàng quỳ xuống, cầu xin: “Đồng chí, đồng chí, cô mau bảo anh ta thả tôi ra đi! Tôi là dân lành, anh ta làm như vậy sẽ bị báo ứng! Tôi muốn đến sở cảnh sát tố cáo anh ta!”
Khương Chi lạnh lùng liếc qua anh anh ta, sau đó ánh mắt đã chuyển đến một bên khác.
Cận Giai Giai quỳ dưới đất, quần áo trên người vẫn sạch sẽ, chỉ là tinh thần cô ấy rất ủ rũ. Cận Giai Giai cúi đầu, cô ấy không ngước đầu lên nhưng vẫn cảm giác được Khương Chi đã bước đến trước mặt mình. Cận Giai Giai lên tiếng, giọng nói của cô ấy rất nhỏ: “Hôm nay đồng chí Khương đến có chuyện gì không?”
Khương Chi nói: “Mạnh Lam, anh đưa Tiểu Ngự ra ngoài trước đi!”
Mạnh Lam “vâng” một tiếng, rồi kéo Tiểu Ngự ra ngoài, anh ấy còn tiện tay kéo theo Lý Đông đã bị trói ra sân, mà động tác thô lỗ khiến Lý Đông ngã nhào.
Trong chớp mắt, trong nhà đã chìm vào im lặng.
Khương Chi nửa ngồi nửa quỳ, đưa tay nâng cằm Cận Giai Giai lên.
Nhìn thấy mặt cô ấy, Khương Chi mím môi. Chưa nói đến không vui mà chỉ cảm thấy một người phụ nữ tự chà đạp chính mình đến hỏng bét thế này quả thực vừa đáng thương lại vừa tức cười.
Bề ngoài của Cận Giai Giai rất phổ thông nhưng bây giờ trên mặt cô ấy lại xanh tím khắp nơi thế này, hốc mắt sưng phù lên, nhìn qua vô cùng dọa người.
“Tiền cô trả tôi hôm qua là đổi được từ đây sao?” Khương Chi buông tay ra, giọng nói rất thản nhiên.
Sắt mặt Cận Giai Giai co rúm lại, cô ấy lắc đầu: “Đó là tiền tôi kiếm được, không liên quan gì đến Lý Đông, cô đừng nghe anh ta nói lung tung.”
Khương Chi cũng không nghi ngờ Cận Giai Giai, tuy cô ấy vội vàng kết hôn như vậy nhưng nhìn tình trạng hiện tại của cô ấy thì biết Cận Giai Giai vẫn là một người phụ nữ trung thực.
Chỉ là Khương Chi không có hứng thú nhúng tay vào chuyện trong gia đình của Cận Giai Giai, cô chỉ nói: “Hôm nay, tôi định đến huyện Thấm gặp Cận Phong Sa, cô có muốn đi chung một chuyến không?”
Vừa nghe nhắc đến ba chữ “Cận Phong Sa”, Cận Giai Giai đã lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt cũng tràn đầy ánh sáng.
Cô ấy vội vã gật đầu, chỉ sợ nếu mình chậm một giây thì Khương Chi sẽ đổi ý mà không dẫn cô ấy đi theo nữa.
Đuôi lông mày của Khương Chi nhếch lên: “Nếu cô đã thích lão Cận như vậy, vì sao còn kết hôn với người khác?”
Hỏi xong, cô đã bước ra ngoài, Khương Chi cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Về phần câu trả lời, nếu nó đã là sự thật đã được định trước thì câu trả lời thế nào cũng không còn quan trọng nữa, hôm nay cô chỉ muốn biết sự thật về cái c.h.ế.t của Dư Hồng Mai.
Cận Giai Giai im lặng, sau đó cô ấy đứng dậy, sửa sang lại tóc, rồi vội vàng đi theo Khương Chi ra cửa.
Lý Đông đứng trong sân, anh ta nhìn thấy Cận Giai Giai chuẩn bị đi theo Khương Chi thì nổi giận mắng: “Cô đi đâu? Không thấy ông bị trói ở đây à? Mau cởi trói cho tôi! Cận Giai Giai! Cận Giai Giai quay lại!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-475.html.]
Cận Giai Giai ngẩng đầu, “ầm” một cái, đóng cửa lại, cũng ngăn tiếng Lý Đông đang la lối, mắng chửi cô ấy ở bên trong.
“Lên xe!” Khương Chi ôm Tiểu Ngự lên xe, cô quay đầu nói với Cận Giai Giai.
Cận Giai Giai thở ra một hơi, rồi lên xe.
Xe mau chóng lăn bánh, chỉ để lại một đám đông muốn xem náo nhiệt nhưng không đến gần được.
Trên đường đi, Cận Giai Giai có vẻ rất sốt ruột, cô ấy không mở miệng mà Khương Chi cũng không hỏi gì.
Khi xe đến nhà giam ở huyện Thấm cũng vừa đúng mười giờ sáng.
Khương Chi để Mạnh Lam đi vào trước để sắp xếp, còn cô vẫn ôm Tiểu Ngự, đứng bên ngoài chờ với Cận Giai Giai.
Ở thời đại sau này, việc muốn thăm tù nhân sẽ phức tạp hơn, không những bị hạn chế thời gian mà còn phải là người thân trong nhà mới được vào thăm tù, mà người thăm tù còn phải chuẩn bị kỹ giấy tờ cá nhân trước khi vào đây. Cũng may bây giờ mới là những năm 80, mà họ cũng là người “có quan hệ”.
Không bao lâu sau, Mạnh Lam đã đi ra, đi phía sau anh ấy còn có người công tác trong nhà giam.
Một đoàn người của Khương Chi bước vào nhà giam, họ đi qua một con đường chật hẹp dài khoảng ba mươi mét, rộng chưa đến hai mét.
Người canh gác trên con đường này khiến người ta rất áp lực, Tiểu Ngự phải ép sát đầu mình vào lồng n.g.ự.c Khương Chi, che kín tầm mắt mình, tuy cậu nhóc đã đến đây một lần rồi nhưng vẫn cảm thấy nơi này rất đáng sợ.
Mấy người họ đi bộ chưa đến hai phút thì nhìn thấy một cửa sổ giám sát phạm nhân.
Mà ở bên kia cửa sổ là Cận Phong Sa đã ngồi chờ sẵn.
“Lão Cận!” Tiểu Ngự vừa nhìn thấy Cận Phong Sa thì đã khóc.
Cận Phong Sa ngẩng đầu nhìn họ, cảm xúc của anh ấy cũng kích động, anh ấy khàn giọng nói: “Con…”
Khương Chi ôm Tiểu Ngự ngồi xuống ghế. Cô nhìn Cận Phong Sa ngồi bên trong mà thản nhiên lên tiếng: “Hôm nay tôi đến chỉ để hỏi anh, rốt cuộc Dư Hồng Mai có phải do anh g.i.ế.c không?”
“Vốn dĩ tôi không muốn xen vào chuyện của các người nhưng vì Tiểu Ngự khổ sở, nhóc con này xem anh là người thân nhất, biết chuyện của anh thì cả ngày đều nơm nớp lo sợ, suy nghĩ đến bao giờ anh mới được thả ra. Tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ lại mà nói sự thật vì Tiểu Ngự.”
Cận Phong Sa há to miệng, giọng nói khàn đặc: “Quay… Quay về đi! Đừng trở lại đây!”
“Lão Cận! Con không muốn, con muốn ở chung với cha, lão Cận!” Tiểu Ngự gào khóc, nước mắt chảy hết vào trong mồm.
Cậu nhóc khóc nghẹn ngào một lúc, gần như không thở nổi.
Khương Chi cau mày, lớn tiếng một lần nữa, trong giọng nói như lộ ý tức giận: “Cận Phong Sa!”
Cận Phong Sa rủ đầu xuống, hai tay ôm đầu, cơ thể run nhè nhẹ, hiển nhiên là đang khóc.
Khương Chi hít sâu một hơi, cô lười để ý đến Cận Phong Sa, dường như trong cái đầu đá của người này chứa hẳn một cái hầm cầu, vừa thối vừa cứng!.
Khương Chi đứng dậy, để Cận Giai Giai ngồi xuống, cô nói với Cận Phong Sa: “Cận Giai Giai cũng đến rồi.”
Cận Phong Sa đưa tay lên dụi mắt mình, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy gương mặt Cận Giai Giai đầy vết thương, anh ấy cau mày, hơi nghi ngờ hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Anh Phong Sa…” Cận Giai Giai ngơ ngác nhìn sắc mặt tiều tụy, giống như đã già đi mười tuổi của Cận Phong Sa, nước mắt trên mặt cô ấy rơi lã chã, trong lòng vô cùng đau khổ, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì.
Khương Chi thật sự không thể chịu được mấy người này lê thê, dài dòng, cô nói thẳng: “Cô ấy đã kết hôn, bị chồng mình đánh, theo tôi thấy nguyên nhân của chuyện này cũng không thoát khỏi có liên quan đến anh.”
Nếu quả thật Cận Giai Giai đã từng ngủ với Cận Phong Sa thì việc cô ấy vội vàng kết hôn để bị người ta ghét bỏ thật sự rất khó hiểu.
Thời đại này lại không được cởi mở như thời đại sau này.