Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 472
Cập nhật lúc: 2024-11-20 10:14:23
Lượt xem: 308
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe lăn bánh, để Bạch Hương Chi và Điền Hoán Mai vẫn đó.
Điền Hoán Mai Bạch Hương Chi vẫn nhúc nhích, cũng đang suy nghĩ gì mà thở dài: “Được , câu của Khương Chi thì trong thôn còn bỏ mặc bà ? Cất tiền , cũng đừng ngu ngốc mà đưa cho Khương Tả Phong.”
Cái mũi của Bạch Hương Chi chua xót, bà nắm chặt tiền lên nhưng nghĩ đến những lời Khương Chi thì cứng rắn ép ngược nước mắt trở về.
Bà lên tiếng, giống như vẫn còn nghẹn ngào: “Hoán Mai, bà … Bà sống nhiều năm nay cũng quá vô dụng , đúng ?”
Điền Hoán Mai im lặng, bà nên trả lời câu hỏi thế nào.
Chỉ là ánh mắt bà về phía Bạch Hương Chi cũng ý đồng tình, Thật năm đó, khi Bạch Hương Chi đuổi Khương Chi Từ khỏi nhà, trong thôn đều vỗ tay khen , vì dù Khương Chi Tử cũng thứ lành gì nhưng bây giờ… Có hối hận cũng trễ .
Cả nhà của bọn họ giống như ném bảo bối ngoài.
Bây giờ nhà họ Khương thê thảm bao nhiêu thì cũng để chứng minh bọn họ hối hận bấy nhiêu.
…
Khương Chi xe, đột nhiên cảm thấy buồn .
Một thời gian trôi qua, dường như tất cả cũng đổi, những đổi mà còn kết cục thuộc về riêng . Điều duy nhất khiến cô tốn thêm chút tâm tư ở thôn Khương Gia cũng chỉ còn An Thiên Tứ ở trường tiểu học của thôn.
Nghĩ như , Khương Chi lên tiếng: “Mạnh Lam, đến trường tiểu học của thôn !”
“Vâng, bà chủ.”
Trường tiểu học của thôn.
Khương Chi đến cổng trường thì lập tức đụng An Thiên Tứ đang dắt xe đạp , chuẩn đạp xe rời .
Hôm nay An Thiên Tứ mặc áo sơ mi trắng, vẫn giống như lúc mới gặp, dáng cao, gầy gò, gương mặt tuấn tú, rạng rỡ, lúc thấy Khương Chi, mặt tươi , chào hỏi: “Khương Chi?”
Thái độ của An Thiên Tứ bình tĩnh, nhiệt tình cũng xa cách, giống như đang đối diện với một bạn lâu gặp.
Lông mày của Khương Chi giãn , cô khẽ hỏi: “Anh ?”
An Thiên Tứ : “Ha ha, trùng hợp quá, hết tiết nên đang chuẩn đạp xe đến nhà xuất bản của cô lấy vài tờ báo. Còn cô? cô thủ đô mà, cô về đây từ bao giờ?”
Khương Chi cong khóe môi: “Vừa trở về thôi.”
An Thiên Tứ khẽ gật đầu, hỏi: “Hôm nay cô đến việc gì ?”
“Có việc tìm hỏi ý kiến. chuẩn xây dựng trường tiểu học trong thôn, địa điểm và thiết kế thế nào đều để quyết định.” Giọng của Khương Chi chậm rãi, ung dung, giống như đang hôm nay ăn cái gì.
Bờ môi của An Thiên Tứ co rút, trái tim vốn dĩ đang yên tĩnh thì lúc đập mạnh dữ dội.
Anh nguyên nhân Khương Chi như , bởi vì từng mong tìm đến thôn xóm xa xôi hẻo lánh để dạy học. Chỉ là… Xây dựng trường tiểu học trong thôn ?
Khương Chi thấy thắc mắc thì mỉm : “Anh một một , dì Lâm và cha chỉ một là con, tuổi tác của họ lớn , nếu thật sự nơi rừng sâu núi thẳm dạy học, cha sẽ thế nào?”
Nghe đến đây, vẻ mặt An Thiên Tứ cũng chấn động, khó mà nén hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-472.html.]
Trước giờ chỉ thành lý tưởng của nhưng bao giờ cân nhắc đến nhà , mà dạy học ở những nơi rừng núi xa xôi hẻo lánh chỉ một hai năm là trở về, những ngày tháng , cha của sẽ thế nào?
Anh kết hôn, vợ con đều , từng nghĩ cho cha .
Đột nhiên sắc mặt của An Thiên Tứ trở nên nặng nề, im lặng một lát, thở dài: “Cô đúng lắm.”
Khương Chi gật đầu, khẽ : “Vậy nếu xây dựng trường tiểu học trong thôn thì bằng ý hỗ trợ một phần ?”
Đối với quyết định của An Thiên Tứ, Khương Chi hề cảm thấy kỳ quái, vẫn luôn là một lương thiện, thích suy nghĩ cho khác, bây giờ nhắc đến cha như thế, thể tiếp tục với suy nghĩ bỏ tất cả mà chạy rừng sâu núi thẳm?
Tuy như là “ép buộc” An Thiên Tứ nhưng Khương Chi cũng chỉ suy nghĩ cho Lâm Huệ Chi.
Lâm Huệ Chi thể để An Thiên Tứ rời khỏi huyện Thấm, thôn Khương Gia nho nhỏ một giáo viên thì Khương Chi cũng hiểu bà là một cởi mở. Thế nhưng bà để An Thiên Tứ theo ý một , nếu tiếp tục thứ hai thì con trai bà càng xa hơn, chỉ sợ bà khó mà chịu đựng .
DTV
“ mong tất cả trẻ con trong thôn đều thể đến trường, mặc dù để ở thôn Khương Gia nhưng cũng thể đồng ý với , hàng năm sẽ giúp đỡ cho một trẻ con từ các thôn ở sâu trong núi, để trẻ nhỏ trong đó cũng thể học hành, thấy như ?”
Giọng của Khương Chi trịnh trọng, cô thật sự cảm kích An Thiên Tứ giúp đỡ trong thời gian đây.
Khi đó cô chăm sóc Tiểu Diệu còn thương chú ý đến Tiểu Qua ngây thơ, ngoài còn tìm kiếm hai đứa bé vẫn đang lưu lạc bên ngoài, đúng là cách nào phân , nếu nhờ An Thiên Tứ, cô cũng tin ai.”
An Thiên Tứ nghiêm túc Khương Chi, lâu đó mới thản nhiên lên tiếng nhưng giọng mang cảm giác đáng tiếc: “ nghĩ lẽ theo đuổi cô chính là tiếc nuối lớn nhất trong đời .”
Anh hết câu nhưng đợi Khương Chi mở miệng, An Thiên Tứ tiếp tục: “Cô yên tâm, sẽ cẩn thận suy nghĩ về việc thiết kế cho trường học, cũng mấy đứa bé cảm ơn cô.”
“Khương Chi, hy vọng chuyện của cô đều .”
Sau khi thông báo với An Thiên Tứ xong, Khương Chi lên xe và bàn giao với Mạnh Lam một tiếng.
Xây dựng trường tiểu học trong thôn cũng tính là việc khó, tiền hiện trong tay cô dưa dả, khéo cô thể dùng nó để trả nợ ân tình.
Từ thôn Khương Gia nhà xuất bản mất nhiều thời gian, Khương Chi còn đợi Vân Tường tìm đến nhận thì thấy một cửa.
Dáng vẻ cô phổ thông, làn da ngâm, cả từ xuống đều cho thấy đây là một chất phác, trong tay cô còn cầm một chiếc khăn gấp chỉnh tề, thỉnh thoảng ngẩng đầu về phía cửa lớn của nhà xuất bản.
Cận Giai Giai.
Nói thì cô và Cận Giai Giai cũng tính là quen nhưng trong tay cô nắm giữ khế đất của Cận Giai Giai.
Trước đây, Cận Giai Giai tiền để giúp Cận Phong Sa thoát khỏi Điền Hoán Mai nên mới giao dịch , còn Khương Chi thì nhờ Cận Giai Giai chú ý đến Tiểu Ngự nhiều hơn, thế nhưng chuyện theo chiều hướng mà ai khống chế , trái cuộc giao dịch vẻ như đầu voi đuôi chuột.
Cận Giai Giai thì thấy Khương Chi.
Trong nháy mắt, ánh mắt cô trở nên câu nệ và ngượng ngùng nhưng cuối cùng cô vẫn bước đến, nhỏ giọng : “Đồng chí Khương, đây là tiền nợ cô, … Cô thể trả nhà cho ?”
Khương Chi cô một lúc, cô nhận khăn tay, bên trong đó một bọc tiền giấy, tất cả là hai trăm mười đồng.
Cận Giai Giai cúi đầu thấp xuống, cô dám Khương Chi, thấp giọng : “ đến tìm cô nhiều .”
“Cô chờ một lát.” Khương Chi cầm tiền nhà xuất bản.
Trong mắt Cận Giai Giai lộ vẻ sững sờ. Cô cho rằng Khương Chi sẽ hỏi cô về chuyện của Cận Phong Sa nhưng ngờ Khương Chi hỏi đến, cô chút hứng thú nào về chuyện của họ, cũng ý khó cô .