Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:31:25
Lượt xem: 51
Nhận thấy ánh mắt của Thi Liên Chu, Khương Chi lập tức ngừng nói, trong lòng rơi lộp bộp một tiếng.
Cô cười mỉa phẩy tay: “Cái gì đó, thật ra đều là nói vớ vẩn, bộ phim này nhất định sẽ thành công.”
Lúc này, giọng nói của Trương Nhân mang theo chút ghen tuông nói: “Đồng chí Khương thật ra lại là người rất có chủ kiến, nếu không phải đã kết hôn phải ở nhà giữ đứa trẻ, thì thật ra có thể tới xưởng sản xuất phim để làm việc.”
DTV
Cô ta vừa chứng kiến hai người “Nói chuyện vui vẻ” thì trong lòng thực sự không thoải mái, nhưng nghĩ đến đối phương là một người phụ nữ quê đã kết hôn, lại cảm thấy sự đố kị và ghen tị của bản thân thật nực cười.
Khương Chi nhướng mày nhìn cô ta một cái.
Ngược lại cô không quan tâm Trương Nhân có ghen hay không, nhưng lời nói của đối phương lại giúp cô, cô lập tức có chút ngại ngùng trả lời: “Đúng vậy, có con thật sự là bị trói tay trói chân, đi làm việc thì thôi bỏ đi, tôi phải chăm sóc gia đình.”
Lời nói của Trương Nhân xem như bày cho cô một lớp sương mù, xây dựng cho cô một hình tượng người phụ nữ có gia đình có con.
Như vậy Thi Liên Chu sẽ không nghĩ cô là người đó của bốn năm trước.
Tuy rằng Thi Nam Châu sống ở trong thôn nhiều năm, cũng hiểu được tình hình của nguyên chủ, nhưng theo thông tin tiết lộ trong tiểu thuyết, tính tình của Thi Nam Châu và Thi Liên Chu đều không phải là người nhiều chuyện, sẽ không ngầm thảo luận chuyện riêng của cô.
Trương Nhân nghe Khương Chi tiếp lời của cô ta, nụ cười trên mặt lại ôn hòa đi.
Mắt của Thi Liên Chu đặt trên màn hình phim, nhìn không ra hỉ nộ.
Mỗi người ôm một tâm sự riêng xem phim.
Sau khi bộ phim kết thúc, trời đã tối hẳn.
Mọi người đi ra ngoài, Tiểu Qua còn đắm chìm trong nội dung của phim, trong lòng sinh ra khát vọng nói: “Mẹ mẹ, trước đây thật sự hỗn loạn như vậy sao? Ngày nào cũng phải đánh nhau, có những đứa trẻ còn không được ăn cơm sao?”
Nghe Tiểu Qua nói, Khương Chi mới nhớ tới trong phim có một ít tình tiết không phù hợp với trẻ em.
Cô thở dài, vươn tay xoa đầu cậu bé, không trả lời.
“Thầy An!”
Tiểu Qua vừa ra khỏi rạp chiếu phim đã thấy An Thiên Tứ đứng ở cửa.
Anh ấy thân dài ngọc đứng, trên mặt luôn nở nụ cười, hàm răng trắng vô cùng bắt mắt, dáng vẻ này thật ra vô cùng xuất sắc phù hợp là đối tượng để lựa chọn, một ít nữ công nhân nhìn anh ấy còn tạo thành một nhóm để cười đùa trên ghẹo anh ấy.
An Thiên Tứ nhìn thấy Tiểu Qua, cười càng tươi hơn, vẫy tay gọi: “Nam Qua!”
Cố Tuyển nắm tay Thi Nam Châu, nghe thấy thanh âm quay đầu nhìn lại, tò mò hỏi: “Đồng chí Khương, đây là ba của đứa bé sao? Sao phải kêu anh ấy là thầy? Nhìn đứa bé cũng thấy không giống lắm.”
Thi Nam Châu mở miệng, vừa định nói chuyện đã nghe Khương Chi cười ha hả.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Thi Liên Chu đứng ở bậc thang, mặc áo khoác ngoài màu lam càng khiến dáng người của anh thêm mảnh khảnh, ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên khuôn mặt anh nhìn không ra cảm xúc, lại có thể nhìn ra anh cắn chặt hàm dưới, cùng làn da tái nhợt đến gần như không còn chút máu.
Khương Chi híp híp mắt.
Công bằng mà nói, tên nhóc này thật sự rất đẹp trai.
Ngũ quan sâu, mắt phượng mi dài, đôi môi mỏng luôn mím chặt, dáng vẻ đậm người cân đối, nhưng khí chất vẫn cứ lạnh lùng kiêu ngạo, hết sức lạnh nhạt, khí chất kết hợp với dáng vẻ tạo ra một loại cảm giác độc đáo, khiến người ta đã từng gặp anh sẽ khó có thể quên được.
Thi Nam Châu bước tới bên cạnh nhỏ giọng nói với Tiểu Qua.
“Tiểu Qua, ngày mai sẽ có kết quả giám định, có thể chị phải đi thượng kinh, nếu sau này có cơ hội, em nhất định phải tới thượng kinh tìm chị, nhà chị ở hoa viên Hương Sơn, em phải nhớ kỹ biết không?”
Thi Nam Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y của Tiểu Qua, nhìn thấy ánh mắt cô đơn của cậu bé thì trong lòng cũng rất khó chịu.
Tiểu Qua gật đầu nói: “Chị Xuân…… Nam Châu, em nhất định sẽ đi tìm chị.”
Khương Chi không muốn nói nhiều với nhóm vai chính nữa, ôm lấy Tiểu Qua nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về sớm một chút đi.”
Đúng lúc vợ chồng Khương Trường Hưng chạy xe bò tới, Tiểu Qua cũng không nói thêm gì nữa, vẫy tay với Thi Nam Châu rồi ngoan ngoãn lên xe, An Thiên Tứ cũng cười khách sáo với mọi người, xe bò liền chậm rãi rời khỏi trấn Đại Danh.
Khương Chi quay đầu lại, nhìn Thi Liên Chu dưới ánh đèn đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-47.html.]
Quá xa, không thấy rõ dáng vẻ của anh, lại có thể nhìn thấy cái bóng thon dài của anh trên mặt đất.
Cô nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Thi Liên Chu rời khỏi nơi này, sau này vài năm tới có lẽ sẽ không gặp lại.
Trong lòng Khương Chi âm thầm nói: “Ba của đứa nhỏ, anh đi đi, tôi nhất định sẽ tìm mấy đứa con trở về.”
Trên đường đi, đều là tiếng bàn luận hăng hái của Khương Trường Hưng và Điền Lệ.
An Thiên Tứ cũng đưa ra lời bình luận của mình về bộ phim này. Theo anh ấy thấy, đây là một bộ phim điện ảnh hay, có ý nghĩa giáo dục sâu sắc, dựa theo xu hướng hiện nay mà nói, có lẽ đây chính là bộ phim ăn khách nhất gần đây.
Thỉnh thoảng Tiểu Qua ngẩng đầu nói thầm vài câu với An Thiên Tứ.
Dường như đoạn đường trở về này trở nên nhanh hơn so với lúc đi.
An Thiên Tứ xuống xe trước trường tiểu học thôn, sau khi xuống xe, anh ấy hơi do dự nói: “Mẹ của Nam Qua, cô có thể bán cho tôi một ít món thịt kho cô làm không? Tôi cảm thấy món đó rất ngon!”
Sắc mặt anh ấy hơi xấu hổ.
Là một nhà giáo nhân dân ưu tú, làm sao anh ấy có thể tham ăn thế này?
Nhưng kể từ ngày đến đây, mỗi ngày anh ấy đều ăn canh suông nhạt nhẽo, trong miệng thật sự không còn khẩu vị ăn uống gì nữa, bây giờ khẩu vị đã kém xa trước đây. Thế nhưng từ tối hôm nay, sau khi được nếm món thịt kho kia, An Thiên Tứ cảm nhận vị giác của mình đã được đánh thức.
Khương Chi nghe xong, tâm trạng cô vô cùng tốt, nói: “Được! Ngày mai tôi sẽ để Tiểu Qua mang đến cho anh.”
Cô biết đây là khách hàng tiềm năng, vì vậy Khương Chi đã báo giá ngay lập tức.
An Thiên Tứ nghe thấy giá cả cũng không tỏ ra ngạc nhiên, anh ấy cảm thấy món thịt kho này rất đáng giá. Trái lại là hai vợ chồng Khương Trường Hưng, họ đã trố mắt nhìn lên, tưởng mình đã nghe lầm, thịt kho mắc như vậy sao?
An Thiên Tứ mua ba cân tai heo, năm cân đuôi, còn có một cân ruột heo, thanh toán bốn mươi đồng ngay tại chỗ, tâm trạng Khương Chi đang vui nên đã bớt ba hào số lẻ kia.
Điền Lệ nhìn Khương Chi có thể dễ dàng kiếm được bốn mươi đồng thì tâm trạng cô ấy giống như dầu sôi trên chảo, đang ùng ục sủi bọt.
Bốn mươi đồng! Đó là thu nhập trong hai tháng hai vợ chồng họ mới kiếm được.
Tạm biệt An Thiên Tứ, Khương Trường Hưng tiếp tục đưa Khương Chi và Tiểu Qua về nhà.
Điền Lệ kéo dài giọng nói: “Chi Tử, buôn bán thịt kho của cô thật sự rất tốt!”
Vẻ mặt cô ấy đầy hâm mộ nhưng đáy lòng lại có chút ghen ghét. Nhớ lại trước đây thanh danh Khương Chi Tử thối biết bao, cuộc sống cũng nát bét, thật sự không ngờ có một ngày cô đột nhiên tỉnh táo, kiếm tiền cũng vô cùng tài giỏi.
Khương Chi híp mắt, cười nói: “Hôm nay thím Hoán Mai đã đặt mua ở chỗ tôi hai cân thịt kho, lúc trở về hai người nhớ nếm thử, nếu thích thì thường xuyên ủng hộ việc buôn bán của tôi nhé, tôi sẽ giảm giá cho.”
Nghe thấy lời này, Điền Lệ im miệng ngay lập tức.
Đắt c.h.ế.t đi được, ai muốn ủng hộ việc buôn bán của cô ta chứ?
Lúc xuống xe, Khương Chi đưa Khương Trường Hưng hai đồng, dặn anh ấy: “Anh Trường Hưng, làm phiền anh, ngày mai đến nhà tôi sớm hơn.”
Khương Trường Hưng đã nghe Điền Hoán Mai nói Khương Chi muốn thuê xe bò vào ngày mai nên lúc này nghe Khương Chi dặn, anh ấy cũng gật đầu.
Sau khi chào tạm biệt, hai vợ chồng Khương Trường Hưng cũng vội vã quay về. Họ nghĩ về đến nhà phải ăn thịt kho kia, phải xem thử rốt cuộc là thịt quý giá thế nào lại dám bán đắt như vậy, vấn đề là Khương Chi vẫn có thể tiếp tục bán nó.
“Có đói bụng không?”
Vào nhà mình, Khương Chi đến nhà bếp nhìn thoáng qua, thịt kho trên bếp lò vẫn còn hơi ấm.
Tiểu Qua cũng chạy đến nhìn thì cậu bé đã chảy nước miếng ngay lập tức. Tiểu Qua vội vàng nói: “Đói, con đói rồi.”
Khương Chi cười. Cắt cho cậu bé một cái tai heo, lại lên thương thành trong hệ thống đổi lấy bốn cái bánh màn thầu.
Tiểu Qua ngồi trước bàn, dưới ánh đèn dầu, cậu bé cắn một miếng bánh màn thầu, lại cắn một miếng thịt, ăn ngon lành.
Khương Chi quay về nhà bếp một lần nữa, cô mở màn hình hệ thống ra nhìn tài sản của mình: Hai mươi hai ngàn ba trăm chín mươi tám đồng hai.
Cô cong môi cười, khóe mắt, đuôi mày như lóe sáng.
Ít nhiều gì thì cô cũng được xem như một bà phú hộ rồi nhỉ?