Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 469
Cập nhật lúc: 2024-11-20 10:14:18
Lượt xem: 11
Mạnh Lam lùi về một bên, nhỏ giọng nói: “Bà chủ cẩn thận.”
Anh ấy không sợ tên “Tiểu bạch kiểm” này sẽ lừa cô chủ nhà bọn họ, dù sao trong mắt anh ấy, đàn ông trên đời này có rất ít người có thể so với ông chủ của bọn họ, chỉ cần mắt của bà chủ không mù thì nhất định sẽ không bỏ minh châu mà chọn mắt cá.
Khương Chi gật đầu, đi đến phía sau Thôi Tử Tiện, thúc giục nói: “Đi.”
Thôi Tử Tiện đưa lưng về phía Khương Chi, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, nhấc chân đi ra ngoài.
Vân Tường không nhìn hai người, im lặng đứng tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Phó Đông Thăng nhìn bà ấy một cái, thở một hơi, đến tận lúc này thì cái gì cũng hiểu rõ, nếu quan sát thì thấy mục tiêu của Thôi Tử Tiện vẫn luôn không phải là Vân Tường, mà là bà chủ của bọn họ.
Ông ấy không biết bản thân vui hay buồn, nhưng cũng không có ý an ủi Vân Tường.
Bà ấy quá ngu ngốc, lại luôn sa vào mấy thứ tình cảm hư vô mờ mịt, cũng nên cho bà ấy một bài học.
DTV
…
Khương Chi đứng ở góc tường lạnh lẽo, giọng nói bình tĩnh: “Tại sao anh lại ở đây?”
Thôi Tử Tiện cười cười: “Tới nói chuyện với bà chủ Khương…”
Khương Chi cau mày, giọng điệu dứt khoát đánh gãy lời nói của anh ấy: “Anh biết tôi đang hỏi cái gì, che che giấu giấu là có ý gì?”
Nghe được lời này, ý cười trên môi Thôi Tử Tiện mới nhạt bớt, nhìn chằm chằm Khương Chi không chớp mắt.
Giọng điệu anh ấy có chút nghẹn ngào, lộ ra ý cười, làm cho người ta cảm thấy một loại thương cảm và buồn bã khó có thể miêu tả: “Ngày đó, lúc cô biến mất, tôi đã kéo cô lại.”
Đôi mắt hạnh đen láy của Khương Chi hiện lên một tia kinh ngạc.
Cô vẫn luôn cho rằng “Ly hồn” chỉ là một giấc mơ khi cô hôn mê, mà người trong mơ cũng chỉ là người trong mơ, lại không nghĩ rằng Thôi Tử Tiện ở nơi đó, cũng là chuyện thật đã xảy ra.
Loại chuyện quỷ dụ này thật sự rất khó giải thích, nhưng chuyện xuyên sách cũng đã xảy ra, thì chuyện đó cũng không kỳ quái như vậy.
Khương Chi híp nửa mắt, trầm ngâm nói: “Cho nên, anh mới đi theo tôi vào nơi này, chỉ có cậu?”
Đáy mắt Thôi Tử Tiện có chút cô đơn: “Chỉ có tôi.”
Anh ấy tham lam nhìn Khương Chi, như là có thể xuyên qua túi da nhìn vào linh hồn của cô, nhưng mà trong lòng lại rất khổ sở, anh ấy đi vào đây, dường như cô không vui vẻ, đôi mắt làm anh ấy mê muội kia lộ ra sự phòng bị.
Khương Chi đánh giá Thôi Tử Tiễn, nhíu mày nói: “Bộ dáng của anh, cả thân thể anh đều đi vào thế giới này?”
Linh hồn xuyên qua thời không còn có vẻ hợp lí, nhưng thân thể xuyên qua thì có chút không hợp với lẽ thường.
Thôi Tử Tiện mím môi, lắc đầu nói: “Không phải, đây không phải là cơ thể của tôi, có lẽ chỉ là trùng hợp giống nhau.”
Khương Chi liếc mắt nhìn anh ấy, vẻ mặt cô bớt đi vài phần bén nhọn, cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.
Cô đã trải qua chuyện du hành không gian và trọng sinh, tất nhiên là biết cảm giác tỉnh dậy ở một thế giới xa lạ sau giấc mộng dài, nhìn thấy người không quen biết thì có bao nhiêu sợ hãi và lo lắng, nói đến cùng thì Thôi Tử Tiện cũng chỉ là một kẻ xui xẻo, tuy không thể nói là bị cô liên lụy, nhưng cũng có phần do cô.
Nếu như cô lại nói lời lãnh đạm, thì không khỏi có chút lạnh lùng.
Khương Chi nói: “Thôi Tử Tiện đúng không? Làm phiền anh nói cho tôi nghe mọi chuyện đã xảy ra từ đầu tới cuối”.
Thôi Tử Tiện thấy giọng Khương Chi hòa hoãn hơn chút, vẻ mặt hơi thả lỏng, gật gật đầu, kể lại tất cả những chuyện quái quỷ đã xảy ra trong khoảng thời gian này từ đầu tới đuôi lại cho Khương Chi, ngay cả việc nhỏ không đáng kể cũng nói hết ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-469.html.]
Sau khi Khương Chi nghe xong, cau mày thật chặt.
Khi ly hồn, cô nghe được giọng nói của Thôi Tử Tiện rồi sau đó bị kéo trở về.
Thôi Tử Tiện không chỉ có bộ dáng và tên không bị đổi, ba của anh ấy, là ông trùm mảng thời trang tiếng tăm lừng lãy ở Cảng Thành, có của ăn của để, nhưng lại chỉ có duy nhất một người con trai là anh ấy.
Anh ấy quản lí một xưởng cung cấp nguyên liệu ở gần trường, Vân Tường đi Hải Thành, tất nhiên là phải đi cùng anh ấy.
Chuyện lại có thể trùng hợp như vậy.
Thôi Tử Tiện thông qua vải dệt, thêm dấu vết mà Vân Tường để lại lúc nói chuyện thì biết Khương Chi không giống người ở thời đại này.
Nhà xuất bản, quần áo, tương lai còn muốn mở buổi biểu diễn thời trang, ý tưởng vượt mức quy định này không phải do một con người ở thập niên 80 có thể nghĩ ra được, quan trọng nhất, điều khiến anh ấy đạt được sự khẳng định là 《Truyện Anh Hùng Xạ Điêu》
Khương Chi có chút cạn lời.
Cô thành một kẻ đạo danh là bởi vì thể giới này không ai biết quyển sách đó, lúc này đột nhiên có người phát hiện cô đạo văn, loại cảm giác xấu hổ gì cũng đã có rồi.
Thôi Tử Tiện cũng không cảm thấy ngại, vẻ mặt đầy ý cười nhìn Khương Chi, dáng vẻ cưng chiều kia như nam chính phim Hàn Quốc.
“Tôi thật may mắn, có thể tìm được cô”.
Khương Chi thở dài một hơi.
Trên mặt cô không có cảm xúc mà nói: “Anh có biết ở nơi này tôi có bốn đứa con không?”
Thôi Tử Tiện gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Ừ, tôi biết, nhưng không phải cô sinh ra tụi trẻ đúng không?”
Khương Chi ngước mắt nhìn anh ấy, đôi mắt đen láy không có chút cảm xúc nào: “Đối với tôi mà nói, bọn trẻ chính là do tôi sinh ra.”
“Xin… Thực xin lỗi. Tôi có thể cùng cô nuôi dưỡng chúng. Thật sự. Tôi cũng sẽ coi bọn nhỏ giống như con đẻ của chính mình!” Thái độ của Thôi Tử Tiện không chút do dự, bộ dạng rất nghiêm túc, dù cho ai nhìn thấy đều sẽ không nghi ngờ.
Khương Chi nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: “Đầu tháng sau, tôi sẽ kết hôn.”
Nghe xong lời cô nói, cảm xúc của Thôi Tử Tiện không thay đổi một chút nào, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Một lúc lâu sau, anh ấy mới gằn từng chữ một nói: “Khương Chi, cô thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Khương Chi lùi về phía sau một bước, trong mắt hiện lên một tia u ám: “Anh còn biết điều gì nữa?”
Thôi Tử Tiện tự giễu cười lạnh: “Cô thật sự rất thông minh. Đúng, tôi biết. Tôi không chỉ biết Thi Liên Chu là ai, mà còn biết rằng anh ta chỉ là một nhận vật hư cấu trong sách. Đối với cô và tôi mà nói, mọi người ở nơi này đều chỉ là nhân vật trong sách mà thôi!”
“Khương Chi! Cô tỉnh táo lại một chút. Đây chỉ là một quyển sách! Dù sao thì chúng ta cũng phải quay về!”
Sau khi nói đến câu cuối cùng này, gân xanh trên cổ của Thôi Tử Tiện nổi lên, rõ ràng là anh ấy đang kìm nén cơn tức giận. Đột nhiên đôi mắt lạnh lùng của anh ấy nhìn Khương Chi thật lâu, nặng nề khiến con người ta cảm thấy hoảng sợ.
Khương Chi bình tĩnh nhìn anh ấy, trên khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa sự hờ hững không liên quan đến cô.
Cô nói: “Cho dù không có Thi Liên Chu thì tôi cũng sẽ không thích anh. Lúc đó, tôi gọi anh lại là bởi vì bóng lưng của anh rất giống anh ấy, chỉ giống anh ấy mà thôi. Thôi Tử Tiện, chúng ta cũng không thân quen, tôi muốn làm như thế nào cũng không cần anh phải dạy.”
Đầu Thôi Tử Tiện ong ong một tiếng, cả người lắc lư theo.
Thân thể anh ấy khẽ run lên, ánh mắt Khương Chi có chút bi thương, tràn đầy thống khổ.
Khương Chi nhắm mắt một lúc lâu sau mở ta, giọng điệu ung dung và bình tĩnh: “Lúc đó tôi bị ly hồn, có người đã đánh thức tôi dậy. Người đó thực sự có bản lĩnh, có lẽ ông ta sẽ có cách để đưa anh quay trở về. Mấy ngày nay anh tạm thời ở lại trấn Đại Danh, đợi đến khi tôi xử lý xong mọi chuyện thì sẽ đưa anh đến Bắc Kinh. Đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách để đưa anh quay trở về.”