Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 467
Cập nhật lúc: 2024-11-20 17:14:14
Lượt xem: 12
……
Sáng sớm hôm sau, Khương Chi mang tiền cất vào ngân hàng, sau đó cùng Mạnh Lam lái xe đến trấn Đại Danh.
Con đường này khá quen thuộc, buổi chiều đã đến trấn Đại Danh.
Khương Chi đến nhà xuất bản trước.
“Bà chủ?! Cô từ Bắc Kinh trở về rồi à? Lần này sẽ không rời đi phải không? Tiểu Ngự và mấy đứa trẻ đâu rồi?” Phó Đông Thăng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khương Chi, bà chủ của ông ấy giống như rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi, muốn gặp một lần cũng không dễ dàng, cho nên ông ấy vừa mở miệng đã hỏi liên tục ba câu hỏi.
[1] Rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi (神龙见首不见尾-Thần long kiến thủ bất kiến vĩ): là một câu thành ngữ, tùy ngữ cảnh mà ám chỉ những người giỏi giang có hành tung bí ẩn, hay những sự việc, con người mờ ám, bất định.
Khương Chi lắc đầu nói: “Vẫn sẽ về bên kia.”
Sắc mặt của Phó Đông Thăng đột nhiên sa sầm, có chút oán thán nói: “Bà chủ, vậy lần này cô đến đây để làm gì?”
Lông mày của Khương Chi giãn ra, nói với giọng điệu nghiêm túc: “Nhà xuất bản đang có kế hoạch mở ‘chi nhánh’ ở thành phố Thanh.”
“Mở……mở chi nhánh?” Phó Đông Thăng đột nhiên trở nên hăng hái, nếu mở chi nhánh ở thành phố Thanh, thì nhà xuất bản của bọn họ sẽ thay đổi từ cấp thị trấn lên cấp thành phố, đạt được bước thăng cấp nhảy vọt, nhà xuất bản Phong Thanh Du bọn họ chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng hơn!
Khương Chi gật đầu nói: “Đúng vậy, mở chi nhánh, tôi chuẩn bị giao chuyện này cho ông xử lý.”
Hiện tại cô có đầy đủ kinh phí, cho nên cũng không quan tâm đến việc mở thêm một nhà xuất bản nữa có đủ tiền hay không, điều quan trọng nhất là, với sự hỗ trợ của xuất bản truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” thì dù nhà xuất bản chạy đến đâu cũng sẽ kiếm được tiền, hơn nữa sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn.
Phó Đông Thăng suy nghĩ một chút, vỗ n.g.ự.c nói: “Được rồi! Bà chủ đừng lo, cứ giao hết cho tôi xử lý!”
Nhà xuất bản phát triển rất tốt nên ông ấy cũng từng nghĩ đến ý tưởng này, hiện tại chỉ cần thực thi thôi, chỉ cần có tiền thì những thứ còn lại cũng không có gì khó khăn cả, đến lúc đó giao thông giữa thị trấn Đại Danh và thành phố Thanh được liên thông, rồi mở rộng kinh doanh đến một số thị trấn lân cận!
Phó Đông Thăng rất đắc ý, trong đầu nảy ra rất nhiều suy nghĩ.
Khương Chi xem hóa đơn và bản thảo gần đây của nhà xuất bản, hỏi: “Vân Tường đã về chưa?”
Phó Đông Thăng hơi khựng lại, không nói gì.
Khương Chi ngẩng đầu nhìn về phía Phó Đông Thăng, cau mày nói: “Trong nhà máy quần áo đã xảy ra chuyện gì à?”
Phó Đông Thăng nghe vậy, vội vàng lắc đầu nói: “Không, không phải, bà chủ, không phải việc của nhà máy, là Vân Tương……Cô vẫn nên tự mình đi xem đi, tôi cũng từng khuyên cô ấy, nhưng tiếc là không có tác dụng gì.”
Vẻ mặt Khương Chi không có chút cảm xúc gì liếc nhìn ông ấy một cái, đứng dậy, đi đến nhà máy.
Phó Đông Thăng do dự một lát, vẫn đi theo phía sau, dọc đường đi, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, không biết là nên vui hay nên buồn.
Khương Chi đến nhà máy sản xuất trang phục.
Vân Tường đã tiến hành cải tạo mặt tiền của nhà máy, rèm cửa màu xanh nhạt, bình cắm hoa tươi, mọi thứ đều trông vô cùng sang trọng, chỉ nhìn một nơi như thế này thì hầu hết người có điều kiện bình thường đều không dám bước vào.
Trên tường treo những bộ vest nữ được may sẵn, chỉ chạm vào một cái thì chất liệu thật sự rất mềm mại và thoải mái.
Bên trong cửa hàng đang có khách, lúc Khương Chi vừa mở cửa bước vào, đã có nhân viên bán hàng chạy đến tiếp đón, còn nở nụ cười ấm áp nói: “Xin chào quý khách, quý khách xem qua nhé, thích mẫu nào thì nói với chúng tôi, cửa hàng quần áo của chúng tôi có phòng thay đồ để thử quần áo.”
Khương Chi không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-467.html.]
Lúc này, Phó Đông Thăng cũng bước vào, hiển nhiên là nhân viên bán hàng cũng quen biết ông ấy, có chút ngại ngùng nói: “Biên tập Phó, hôm nay giám đốc của chúng tôi không có ở đây.”
Phó Đông Thăng liếc nhìn về phía Khương Chi, lắc đầu nói: “Tôi không tìm cô ấy, là bà chủ muốn tìm cô ấy.”
Nhân viên bán hàng nghe vậy thì kinh ngạc nhìn về phía Khương Chi.
Cô ấy biết bà chủ của nhà xuất bản do biên tập Phó quản lý và nhà máy quần áo của bọn họ đều là cùng một người, chỉ nghe nói bà chủ là một người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng không ngờ lại trẻ tuổi như vậy! Xinh đẹp như vậy!
Cô ấy nhanh chóng đứng thẳng người, kính cẩn gọi một tiếng: “Bà……bà chủ.”
Khương Chi cũng không quấy rầy khách hàng mua quần áo, đi vào trong nhà máy, hỏi: “Vân Tường đang bận việc gì?”
Nhân viên bán hàng không dám giấu diếm điều gì, thành thật nói: “Hôm nay đồng chí Thôi đến đây, hẹn phó giám đốc đi ra ngoài có việc, về phần hai người họ đi đâu thì tôi cũng không biết.”
Khương Chi nheo mắt, trầm ngâm nói: “Đồng chí Thôi?”
Nhân viên bán hàng gật đầu nói: “Đồng chí Thôi đi cùng với phó giám đốc từ Thượng Hải đến đây, nghe nói gia đình anh ấy làm nghề buôn vải, lần này phó giám đốc đã mua nguyên vật liệu từ nhà của anh ấy.”
Khương Chi nhìn khuôn mặt có chút ngại ngùng của nhân viên bán hàng, ánh mắt trở lên lạnh lùng.
Phó Đông Thăng xua tay, ý bảo nhân viên bán hàng có thể đi ra ngoài.
Khương Chi không nói gì, nhìn thiết bị đang vận hàng trong nhà máy, đi vòng quanh nhà máy một vòng rồi mới rời khỏi nhà máy.
Phải công nhận rằng con mắt của cô quả thật rất tinh tường, Vân Tường rất có tiềm năng về ngành nghề trang phục này, bà ấy đã tối ưu hóa một số bộ đồ và chi tiết, khiến chúng trông càng thêm đẹp và cao cấp hơn, cũng càng làm nổi bật những ưu điểm trên cơ thể của khách hàng.
Hơn nữa, bà ấy còn điều hành nhà máy rất thành công, không khác gì mấy so với mong đợi của cô.
Về phần người được gọi là đồng chí Thôi, chỉ nhìn vẻ mặt ngại ngùng vừa rồi của nhân viên bán hàng thì chắc chắn anh ta là một người đàn ông rất đẹp trai, mà cô cũng hiểu ý của Phó Đông Thăng, ông ấy là đang cảm thấy nếu Vân Tường lại rơi vào lưới tình thì sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Cô cũng không có thời gian rảnh như vậy để lo lắng chuyện tình cảm của nhân viên.
Tuy nhiên, vị ‘đồng chí Thôi’ là người Thượng Hải, bối cảnh gia đình cũng rất tốt, sao anh ta lại bằng lòng đến trấn Đại Danh xa xôi như vậy cùng Vân Tường chứ? Mặc dù cô cũng không có ý kiến gì với yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng trong chuyện này rõ ràng có vấn đề.
DTV
Phó Đông Thăng suốt chặng đường đi đều đang đợi Khương Chi hỏi chuyện này, nhưng Khương Chi lại quay về nhà xuất bản mà không nói năng gì.
Sau khi vào trong cửa, cuối cùng ông ấy không nhịn được nói: “Bà chủ, Vân Tường vừa mới ly hôn, nếu nhanh chóng lại vướng thêm vào một mối quan hệ khác thì cô ấy sẽ càng bị tổn thương nhiều hơn, hiện tại, đối với cô ấy mà nói thì sự nghiệp mới là điều quan trọng nhất.”
Mặc dù ông ấy đã hiểu được bản thân không nên có quá nhiều dây dưa với Vân Tường nữa, nhưng nhìn thấy cô ấy yêu người khác nhanh chóng như vậy, khiến ông ấy cảm thấy vừa buồn cười vừa khó chịu, ông ấy quen biết Vân Tường từ thuở nhỏ, thật sự không ngờ rằng cô ấy lại là một người phụ nữ nông cạn chỉ coi trọng vẻ ngoài của đàn ông như thế.
Bất kể là người chồng đầu tiên hay người đàn ông đến từ Thượng Hải này, đều là người có khuôn mặt rất ưa nhìn.
Khương Chi quay đầu nhìn về Phó Đông Thăng, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói: “Vân Tưởng quản lý nhà máy rất tốt, bà ấy thích ai, muốn ở bên cạnh ai, cũng không phải là trách nhiệm của tôi, nếu như ông có ý kiến gì thì nên đi tìm ba mẹ của bà ấy đi.”
Nói xong, cô liền quay người rời đi.
Cô thật sự không làm gì được về vấn đề của Phó Đông Thăng, cũng không muốn quan tâm.
Ông ấy cái gì cũng tốt, nhưng chỉ cần liên quan đến việc của Vân Tường lại có chút bối rối, nhưng mà ông ấy coi như vẫn còn giữ chuẩn mực đạo đức, không có làm ra chuyện gì quá đáng, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì cô sẽ không muốn chú ý đến chuyện liên quan giữa đôi ‘thanh mai trúc mã’ này.