Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 465
Cập nhật lúc: 2024-11-20 17:14:11
Lượt xem: 14
Khương Chi im lặng ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Tạm thời không cần lo đến nguồn cung, chúng ta vẫn còn một lô hàng ở trấn Đại Danh, vừa khéo có thể dùng trong thời gian này.”
“Hàng cao cấp vốn dĩ đã ít, số lượng không cần lớn, chỉ cần đáng giá tiền là được. Tất nhiên sau này chúng ta vẫn phải để ý tìm kiếm nguồn cung, chẳng qua một mình anh thì đúng là không thể quán xuyến hết được. Anh có người quen nào có thể dùng được không?”
Ánh mắt Hồ Vĩnh Chí hơi sáng lên, do dự một lát, anh ấy nói: “Trước kia dưới tay tôi có vài người… Vài người anh em.”
Khương Chi nhìn Hồ Vĩnh Chí, khóe môi cong lên: “Anh là người tôi tin tưởng, anh muốn dùng người thế nào, nên dùng hạng người gì, chỉ cần anh biết rõ là được, không cần nói với tôi đâu.”
Cô biết “vài người anh em” trong miệng Hồ Vĩnh Chí cũng là những người từng đi theo anh ấy trộm mộ.
Cô thật sự không có thành kiến gì với nghề trộm mộ này, nếu đã dùng một người là Hồ Vĩnh Chí thì cũng không ngại dùng thêm hai ba người nữa.
Ánh mắt của Hồ Vĩnh Chí khẽ nhúc nhích, anh ấy vô cùng cảm kích nhìn Khương Chi: “Cảm ơn bà chủ.”
Những năm qua, thỉnh thoảng anh ấy vẫn thư từ qua lại với các anh em trước kia, anh ấy biết được sau khi bỏ nghề cũ, cuộc sống của mọi người cũng không tốt lắm, dù sao họ đã quen phóng khoáng, xa xỉ, đột nhiên sa sút như vậy thì làm sao có thể tốt được.
Bây giờ cơ hội đã ở ngay trước mắt, tất nhiên anh ấy cũng muốn giúp đỡ những anh em đã từng sống c.h.ế.t có nhau với anh ấy trước kia.
Vả lại năng lực của mấy người bọn họ đều không kém, lại có mối quan hệ với người trong ngành, rất thích hợp ăn bát cơm này.
Khương Chi cười lắc đầu, nói: “Anh khách sáo làm gì? Ngay mai anh có thể bắt đầu liên hệ với họ, tôi và Mạnh Lam phải quay về trấn Đại Danh một chuyến, có lẽ sẽ mất thời gian hai ba ngày, chuyện trong cửa hàng phải để anh vất vả rồi.”
Hồ Vĩnh Chí gật đầy: “Vâng, bà chủ yên tâm đi!”
Hồ Vĩnh Chí đang nghĩ đến việc mình có thể nói chuyện công việc đứng đắn với các anh em thì trong lòng như có một ngọn lửa bùng cháy. Ban đầu anh ấy còn cho rằng nhóm của bọn họ sẽ không có cách nào tập họp lại được, không ngờ… Cuộc đời này đúng là vô thường, mà tất cả những điều này đều nhờ có bà chủ.
Tận đáy lòng mình, Hồ Vĩnh Chí vô cùng cảm kích Khương Chi, đồng thời anh ấy càng quyết tâm muốn giúp cô kinh doanh cửa hàng này cho tốt.
Mấy người họ vừa nói chuyện xong, lúc sắp đóng cửa thì nhìn thấy Hoắc Thế Quang và Triệu Cam Đường khoan thai chậm rãi đạp bóng đêm đến.
Khương Chi nhíu mày nhìn, hôm nay cửa hàng đồ cổ khai trương mà chưa thấy hai người họ đến nên vẫn đang cảm thấy kỳ lạ.
Triệu Cam Đường ôm một đóa hoa tươi trên tay, thở hồng hộc chạy vào cửa, nhét hoa vào n.g.ự.c Khương Chi, thở không ra hơi nói: “May… May quá, cô còn chưa đi. Súy… Suýt nữa đã không đến kịp.”
“Ngồi đi!” Khương Chi đặt bó hoa xuống, cô rót cho Hoắc Thế Quang và Triệu Cam Đường hai ly nước.
Hai người cũng không khách sáo, lập tức ngồi xuống, bưng ly nước lên uống một hơi.
Triệu Cam Đường lau miệng mình, ngượng ngùng nói: “A Chi, hôm nay tôi đã muốn đến đây từ sớm nhưng nhà tôi có chuyện, trong nhà loạn hết cả lên, bận mãi cho đến bây giờ mới kết thúc, cô đừng giận tôi nhé!”
Khương Chi lắc đầu: “Tôi không giận.”
Triệu Cam Đường vui vẻ, đắc ý nói: “Tôi đã biết A Chi là tốt nhất, chắc chắn sẽ không giận tôi.”
Hoắc Thế Quang cũng quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt đầy ý cưng chiều, sau đó mới quay sang nói với Khương Chi: “Hôm nay đến trễ quá nhưng vẫn phải chúc mừng cô, hy vọng cửa hàng đồ cổ của cô Khương kinh doanh phát đạt!”
Tuy cái c.h.ế.t của anh trai anh ấy không thoát khỏi có liên quan đến Khương Chi nhưng cũng do nhà họ Hoắc ra tay muốn g.i.ế.c người trước, anh trai của anh ấy xem như nhận kết quả đắng, không thể trách người khác được, vả lại người ra tay cũng không phải Khương Chi, anh ấy thật sự không cần kiên quyết ghi thù cô.
Khương Chi gật đầu: “Cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-465.html.]
Hoắc Thế Quang dừng lại một lát mới nói: “Tôi nghe nói hôm nay Ân Đình đến gây phiền phức cho cô.”
Thành phố Thanh cũng chỉ lớn bấy nhiêu, mà Ân Đình không phải người khiêm tốn gì đó nên tin tức bị đồn đi rất nhanh, tất nhiên cũng đã truyền đến tai Hoắc Thế Quang, dù sao hiện nay anh ấy là em vợ trên danh nghĩa của Ân Đình.
Khương Chi khẽ gật đầu: “Đã đến. Đáng tiếc tay trắng trút lui.”
Triệu Cam Đường cười ha ha: “Tôi biết ngay A Chi sẽ không chịu thua trong tay tên Ân Đình kia. Chỉ là hắn bị đánh đến mức phải nằm viện thì đúng là ông trời có mắt, cũng không biết do ai làm, tôi thật sự rất muốn cấp giấy khen cho người đó.”
Triệu Cam Đường vui vẻ đến mức miệng kéo đến tận mang tai rồi.
Khóe môi Hoắc Thế Quang cũng co giật. Anh ấy nhìn thoáng quá Khương Chi thì dám khẳng định chuyện này có liên quan đến Khương Chi.
Tuy Ân Đình này là kẻ biến thái nhưng hắn trả thù rất nghiêm túc, hắn đã nói người đánh mình là Khương Chi thì trăm phần trăm là không sai, Triệu Cam Đường còn ngốc nghếch nghĩ rằng người khác làm. Cô đúng là… Ngốc một cách đáng yêu!
Khương Chi cũng nghiêm chỉnh nói: “Người không vừa mắt Ân Đình quá nhiều, có lẽ muốn trừ hai cho dân!”
Triệu Cam Đường trịnh trọng gật đầu: “A Chi nó rất có đạo lý, chỉ là đánh một trận như vậy vẫn quá nhẹ, nên đánh hắn đến mức liệt cả người, cũng tránh để hắn quay về Hồng Kông tiếp tục gây họa cho chị Thế Chi.”
Triệu Cam Đường nói quá nhanh, đợi đến khi lời ra khỏi miệng rồi cô ấy mới hối hận, lúc này phải vội vàng nhìn sắc mặt của Hoắc Thế Quang bên cạnh mình.
Cũng may Hoắc Thế Quang rất có kiên nhẫn với Triệu Cam Đường, anh ấy chỉ lắc đầu cười, còn phụ họa nói theo: “Em nói đúng, nên dạy dỗ Ân Đình kia một phen, nếu không đợi đến khi quay về Hồng Kông, hắn lại gây phiền phức cho chị anh.”
Giọng nói của Hoắc Thế Quang hơi thấp.
Cuộc sống bi thảm hiện tại của Hoắc Thế Chi đều do anh cả Hoắc Thế Vinh của cô ta mang lại, đáng tiếc chuyện cũ đã qua, tất cả những gì Hoắc Thế Vinh làm sai đã không còn quan trọng nữa, chỉ khổ cho người còn sống.
Khương Chi nhìn Hoắc Thế Quang, thản nhiên nói: “Thay vì nghĩ đến chuyện dạy dỗ tên Ân Đình kia thế nào, không bằng mau chóng quay về Hồng Kông thì hơn.”
Hoắc Thế Quang sững sờ, anh ấy không hiểu ý của Khương Chi: “Lời này của cô Khương là có ý gì?”
Triệu Cam Đường cũng cau mày, gật đầu nói: “Đúng vậy, A chi, sao cô lại nói như vậy? Tôi ở lại thành phố Thanh rất lâu, không muốn trở về Hồng Kông nữa, Thế Quang cũng muốn ở lại với tôi, Hồng Kông không vui, mà còn rất nguy hiểm.”
Khương Chi khẽ cười một tiếng: “Hồng Kông nguy hiểm nhưng thành phố Thanh cũng chưa chắc an toàn.”
Sắc mặt Hoắc Thế Quang thay đổi nhanh chóng, trái tim bỗng nhiên rơi xuống nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên mặt.
Anh ấy nói: “Có phải cô Khương đã biết gì không?”
Khương Chi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Các người đã từng biết đến mối quan hệ giữa Trần Cẩm và Ân Đình chưa?”
“Trần Cẩm?” Triệu Cam Đường nhìn Hoắc Thế Quang, nghi ngờ hỏi: “Đó không phải nhị thái thái của anh cả nhà họ Hoắc sao? Ngày thường chúng tôi rất ít qua lại với cô ta, hình như từ sau tang lễ cũng chưa từng nhìn thấy cô ta nữa, vì sao A Chi lại nhắc đến cô ta?”
Hoắc Thế Quang nắm chặt hai tay, không nói chuyện.
DTV
Khương Chi nhún vai, nhẹ nhàng nói: “Xem ra anh cũng biết đến chuyện này rồi. Trần Cẩm đã nói với tôi, Ân Đình muốn tiêu diệt anh ngay tại thành phố Thanh này, còn về nguyên nhân và mục đích, có lẽ anh cũng tự đoán được.”
Trong thoáng chốc sắc mặt của Triệu Cam Đường đã tái đi. Tiêu diệt sao?