Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 443
Cập nhật lúc: 2024-11-20 07:35:00
Lượt xem: 12
Ân Đình vừa hèn hạ vừa tối tăm, không biết có phải vì lúc nhỏ chịu phải đả kích gì hay không, một người như anh ta sinh ra đã có tính cách xấu xa sẽ không yêu thương người khác, gả cho anh ta cũng là một chuyện xui xẻo, đáng thương cho người đường đường là thiên kim của nhà họ Hoắc, vậy mà lại trở thành một người phụ nữ bị chồng mình bạo lực gia đình.
Nếu Cố Tuyển biết bây giờ Hoắc Thế Chi sống như vậy, không biết anh ấy sẽ hối hận đến mức nào.
Vợ chồng Hồ Vĩnh Chí không biết Ân Đình và Hoắc Thế Chi là ai, bọn họ cũng không tùy tiện ngắt lời, Hồ San San ngủ trong vòng tay của Triệu Ngọc Phương, trẻ nhỏ chính là dễ mệt mỏi và buồn ngủ như vậy.
Mạnh Lam thấp giọng nói: “Vậy mà Ân Đình lại theo cô từ Bắc Kinh đến thành phố Thanh, anh ta chắc chắn không có ý tốt gì.”
Sắc mặt Khương Chi không hề thay đổi: “Đơn giản chỉ là muốn mượn chuyện làm ăn để làm khó tôi mà thôi, anh ta còn có thể làm gì khác chứ?”
Lúc ở trên máy bay, anh ta luôn mồm muốn để Trần Cẩm đến giúp cô, từ đó có thể thấy anh ta đã để tâm đến cửa hàng đồ cổ của cô, làm ăn buôn bán, chuyện sợ nhất không phải là có người quấy phá, mà là không có người hỏi thăm.
Nhưng mà, cô cũng không phải người thích bị ngược đãi.
Khương Chi híp nửa con mắt, cô bình tĩnh nói: “Tìm người để mắt đến Ân Đình, nếu như anh ta đã tìm người giám sát với tôi, vậy thì chúng ta cũng không cần phải khách sáo với anh ta, tốt nhất là tìm người nhân cơ hội trùm bao bố lên người anh ta, đánh một trận thật đau, không khiến anh ta c.h.ế.t là được rồi.”
Mạnh Lam sửng sốt!
Nhưng anh ấy lập tức nhướng mày, vô cùng vui vẻ mà đồng ý.
Hồ Vĩnh Chí và Triệu Ngọc Phương nhìn nhau với ánh mắt phức tạp, sau đó bọn họ lại dời tầm mắt sang chỗ khác, giả vờ như bản thân không nghe thấy lời này.
Đôi lông mi đen tuyền của Khương Chi rũ xuống một nửa, che đi sự u ám trong đáy mắt cô.
Nếu như đã gây thù rồi, vậy thì cũng không cần phải rối rắm là thù lớn hay thù nhỏ nữa.
Dù sao cô cũng không thích Ân Đình, cho nên cô tiện thể dạy cho anh ta một bài học là chuyện bình thường mà, phải không?
. . .
Chuyện của Ân Đình tạm thời được vứt ra sau đầu, bởi vì bọn họ đến cửa hàng rồi.
Thi Liên Chu chỉ nói cửa hàng của anh ở thành phố Thanh có thể dùng để mở tiệm đồ cổ, nhưng anh cũng không nói cửa hàng của anh lớn như vậy!
Con phố này là con phố thịnh vượng nhất thành phố Thanh, nơi này đã được trùng tu và xây dựng một dãy cửa hàng, bao gồm cửa hàng quần áo, cửa hàng đồ da, cửa hàng giày... Thậm chí còn có một cửa hàng đồ cổ cách đó không xa, thật sự đúng là rực rỡ muôn màu, cần cái gì thì có cái đó.
Mạnh Lam mở cửa, Khương Chi bước vào, cô nhìn cửa hàng có diện tích mấy trăm mét vuông, rồi lại nghĩ đến Thi Liên Chu, bây giờ cô không thể dùng từ “đẹp trai” để hình dung về anh, cô có thể chỉ dùng một từ để miêu tả anh thôi, đó là “rộng rãi” .
Cửa hàng lớn như vậy, nói đưa cho cô liền đưa cho cô, anh đúng là đại gia tiêu tiền như giấy!
Hồ Vĩnh Chí cũng giật mình, anh ấy đến gần Khương Chi rồi nhỏ giọng nới: “Bà chủ? ! Cửa hàng lớn như vậy sao? Đều để cho chúng ta dùng à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-443.html.]
Mạnh Lam thính tai, anh ấy nghe vậy thì nói: “Ông chủ của chúng tôi nói rồi, bà chủ cứ việc dùng chỗ này, dù sao chỗ này cũng để không, bà chủ vui vẻ là được rồi, bà chủ thấy thiếu gì thì cứ nói, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ ngay!”
Khương Chi nhếch môi mỉm cười, khóe mắt và lông mày tỏa ra tia sáng ấm áp.
Thực lòng mà nói, có người chồng như Thi Liên Chu, cô thực sự không phải lo lắng điều gì cả.
Cô không khách sáo mà nhờ Mạnh Lam mua một số kệ trưng bày đồ cổ, các loại nhãn quầy, rồi còn khoanh tròn vị trí từng chỗ, Hồ Vĩnh Chí cũng nhanh chóng ghi nhớ, sau đó anh ấy và Triệu Ngọc Phương cùng nhau dọn dẹp cửa hàng.
Cô bé Hồ San San cũng đã ngủ dậy, cô bé mơ màng trong chốc lát rồi gia nhập hàng ngũ quét dọn, làm việc cũng ra dáng ra hình.
“Bà chủ, ông chủ bảo tôi chú ý đến xu hướng đấu giá đồ cổ ở thành phố Thanh, thật trùng hợp, tối nay có một buổi bán đấu giá, bên tổ chức là “Nhà đấu giá Huy Hoàng”, cũng chính là nhà đấu giá lớn nhất thành phố Thanh, nghe nói bọn họ mời không ít nhân vật nổi tiếng ở thành phố Thanh.”
DTV
“Nếu bà chủ muốn đi, tôi sẽ đi kiếm một tấm thiệp mời ngay.”
Mặc dù Mạnh Lam khá cao to, nhưng tâm tư của anh ấy cũng rất tinh tế.
Khương Chi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, vậy tối nay chúng ta đi xem thử.”
Khương Chi đang muốn dùng cuộc đấu giá để tạo dựng danh tiếng cho cửa hàng đồ cổ, buổi đấu giá này giống như một trận mưa rơi vừa đúng lúc, tuy cửa hàng vẫn chưa mở cửa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện cô tạo dựng tên tuổi trước, khiến những người ở tầng lớp thượng lưu của thành phố Thanh có ấn tượng.
Mạnh Lam gật đầu, hỏi: “Vậy cô muốn bán đấu giá món nào?”
Khương Chi nheo mắt nhìn một cái, trầm ngâm nói: “Chiếc bình kháp ti pháp lang nhà Minh đó đi.”
Mạnh Lam hỏi: “Vậy chúng ta sẽ tiến hành bán đấu giá với tư cách gì?”
Tại một buổi đấu giá, phải giới thiệu lần lượt nguồn gốc của từng món đồ vật, ví dụ như đối với một món đồ trang sức, người ta sẽ giới thiệu rằng món trang sức này được một vị phu nhân của gia tộc nào đó mua bán trong khoảng thời gian nào đó. . . Đương nhiên, những tên tuổi như vậy thường xuyên xuất hiện trong các cuộc đấu giá từ thiện.
Xét cho cùng, bán đấu giá từ thiện, chính là nhằm để đánh bóng cho thanh danh từ thiện của mình.
Khương Chi im lặng một lát, thản nhiên nói: “Cứ nói là ‘cửa hàng đồ cổ Hữu Gian’ đi.”
“Cửa hàng đồ cổ Hữu Gian à?” Mạnh Lam sửng sốt, đặt tên tùy ý như vậy sao? Nhưng thấy Khương Chi không thay đổi chủ ý, anh ấy cũng không nói nhảm nữa, sau khi nhận lời, anh ấy cầm chiếc bình kháp ti pháp lang(*) đời nhà Minh đi chuẩn bị.
Kháp ti pháp lang: Đồ đồng tráng men.
Khương Chi cũng bắt đầu thu dọn cửa hàng, dọn dẹp cửa hàng lớn như vậy cũng là một chuyện phiền phức, may mắn rằng Triệu Ngọc Phương và Hồ Vĩnh Chí đều là cao thủ, cho nên bọn họ quét dọn khá nhanh nhẹn.
Bọn họ dọn dẹp mấy tiếng đồng hồ, Mạnh Lam mới quay lại.
Khi quay lại, trên tay anh ấy cầm một tấm thiệp mời.