Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 441
Cập nhật lúc: 2024-11-20 07:34:56
Lượt xem: 24
Đúng như Trần Cẩm đã nói, nếu n Đình chủ động xin ra trận, nhà họ Hoắc cũng để Hoắc Thế Quang và Triệu Cam Đường đến thành phố Thanh, vậy thì chắc là bọn họ họ sẽ không phái sát thủ đến cửa, dù sao hai bên cũng đang vô cùng chú ý lẫn nhau, chỉ cần có chút hành động lạ thì sẽ bị phát hiện ngay, đám người nhà họ Hoắc cũng không ngu đến như vậy.
Hơn nữa mục tiêu của bọn họ họ là Tiểu Tông, không phải Khương Chi, chỉ cần cô không dẫn Tiểu Tông về thì khả năng xảy ra chuyện cũng không cao lắm.
Đương nhiên, qua một khoảng thời gian nữa thì chưa chắc.
Cô phải quay lại trấn Đại Danh, cửa hàng đồ cổ ở thành phố Thanh cũng phải khau trương, có quá nhiều việc phải làm, bây giờ cô cũng không thể ngồi rảnh rỗi được.
Lê Minh thở dài: “Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vẫn phải cẩn thận.”
Khương Chi gật đầu: “Yên Tâm.”
Ăn cơm xong, Sở Khác, Cố Tuyển, Lê Minh cũng không rời đi, bọn họ họ nghỉ ngơi ở phòng ngủ dành cho khách.
DTV
Khi Khương Chi trở về phòng, cô bắt gặp ánh mắt không vui của Thi Liên Chu.
Hay lắm, Thi Liên Chu vẫn tức giận rồi.
Đàn ông, đôi khi cũng cần được dỗ dành.
Khương Chi lại gần, vòng tay qua cổ anh rồi đặt đôi môi đỏ mọng của mình lên môi anh, bây giờ cô đã quen với những chuyện này rồi.
Thi Liên Chu vô thức vòng tay qua eo cô, cảm xúc bất mãn của anh bị hành động dịu dàng của cô quét sạch, chẳng mấy chốc anh đã chìm đắm trong sự ngọt ngào dịu dàng.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Hồ Vĩnh Chí dẫn Triệu Ngọc Phương và Hồ San San đến, Mạnh Lam lái xe chở bọn họ họ ra sân bay.
Khương Chi tìm người khác đưa số đồ cổ này đến thành phố Thanh.
Khương Chi không đi chung mà cô sẽ đi khác đường với Mạnh Lam và vợ chồng Hồ Vĩnh Chí để chia nhỏ mục tiêu ra.
Hơn nữa, Khương Chi vẫn chưa tạm biệt bọn nhỏ, nếu cô lén lút rời đi như vậy thì khi quay lại, bốn đứa nhỏ nhất định sẽ nổi giận, nói thể nào thì cô cũng phải dỗ dành bọn nhỏ.
Sau khi mấy người Hồ Vĩnh Chí đi rồi, Thi Liên Chu lái xe chở cô đến đại viện.
Vừa đến cửa, bọn họ đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của mấy đứa nhỏ ở trong nhà.
“Bà Lưu, cháu còn muốn uống thêm một chén sữa hạnh nhân nữa!”
“Cháu cũng muốn, cháu cũng muốn!”
“Bà nội ơi, bác Tư có giống cha cháu không?”
“. . .”
Lông mày Khương Chi hơi động, “Bác tư?”
Cô và Thi Liên Chu cùng nhau bước vào, mấy đứa nhỏ mặc đồ ngủ giống hệt nhau, bọn nhỏ đang cười đùa nói chuyện trong phòng ăn, trông có vẻ rất vui vẻ.
“Mẹ!” Vừa nhìn thấy Khương Chi, Tiểu Qua liền trượt xuống khỏi ghế chạy về phía cô.
Khương Chi cười ôm lấy Tiểu Qua, mỉm cười bế cậu bé lên, lúc cô đi vào phòng ăn, Tiểu Qua cười híp mắt nói: “Mẹ, hôm qua chúng con đi câu cá, con cá lớn lắm đó! Ăn ngon lắm ạ!”
“Vậy sao?” Khương Chi khẽ cười.
“A Chi, con lại đây ngồi đi.” Ôn Hoa Anh kéo Khương Chi ngồi xuống, bà ấy không thể nào giấu được nụ cười trên mặt.
Khương Chi nghĩ đến “bác Tư” mà Tiểu Qua vừa hỏi thì cô nói: “Mẹ, có chuyện vui gì sao?”
“Haha! Không có chuyện gì có thể giấu được A Chi, anh tư của con sắp về nhà rồi!” Ôn Hoa Anh vui mừng đến mức giọng nói cao hơn mấy tông, trong mấy đứa con, nếu người bà ấy yêu thích nhất chính là Thi Liên Chu, vậy thì người bà ấy thương nhất chính là Thi Hoàn Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-441.html.]
Thi Hoàn Châu quanh năm ở nước ngoài, nếu nói bà ấy không lo lắng cho lão tứ thì chính là nói dối.
Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng thằng bé cũng sắp về nhà rồi.
Khương Chi mỉm cười đồng ý: “Vậy thì đúng là chuyện tốt.”
Thi Liên Chu ngồi xuống, nhướng mày: “Ngay cả tết nguyên đán cũng chưa về lần nào, đúng là hiếm thật.”
Ôn Hoa Anh trợn mắt trắng: “Con biết cái gì? Nguyên Hương sắp sinh con rồi, một người làm cha như lão tứ sao có thể quanh năm không ở nhà chứ, lần này Hoàn Chu về nhà, mẹ không định cho lão tứ đi nữa, đến lúc đó cứ tìm một công việc ở Bắc Kinh là được rồi.”
Thời Liên Chu nhếch khóe môi, anh nói với giọng điệu không mặn không nhạt: “Vậy sao?”
Bà Thi lười nói chuyện với người không bao giờ nói ra được lời hay ho gì như Thi Liên Chu, bà ấy quay đầu lại, sau đó với Khương Chi bằng giọng điệu nhẹ nhàng khoan khoái: “Đợi mấy người nữa hai đứa tổ chức đám cưới, anh tư của con cũng về rồi, đến lúc đó cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”
Khương Chi mỉm cười gật đầu.
Khương Chi nheo mắt nhìn Tiểu Qua, cậu bé đang ngồi trong lòng cô ăn đồ rồi nói với bà Thi: “Mẹ, hôm nay con đến đây có chuyện muốn làm phiền mẹ.”
Ôn Hoa Anh không hài lòng mà xua tay: “Đều người nhà, nói cái gì mà làm phiền với không làm phiền chứ, con nói đi.”
Khương Chi xoa đầu Tiểu Qua: “Là thế này, ở nhà có vài chuyện cần phải xử lý, cho nên con phải về thành phố Thanh một chuyến, nhưng mà mẹ cũng biết tình huống bây giờ rồi đó, con không thể nào dẫn mấy đứa nhỏ về chung được, cho nên vẫn phải nhờ mẹ giúp con chăm sóc mấy anh em Tiểu Qua thêm vài ngày nữa.”
“Con muốn trở về sao?” Ôn Hoa Anh tỏ vẻ không đồng tình.
Bây giờ nhà họ Hoắc giống như một con ch.ó điên, tóm được ai thì cắn người đó, Khương Chi rời khỏi Bắc Kinh vào thời điểm này, thực sự không phải là một quyết định sáng suốt.
Khương Chi gật đầu: “Vâng, con có việc phải làm, không thể ở lại Bắc Kinh mãi được.”
Tiểu Ngự do dự một lát, sau đó cậu bé nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu nói: “Con cũng muốn về!”
Khương Chi còn chưa kịp nói chuyện, bà Thi đã ai dô mà nói lớn: “Vậy thì không được! Tiểu Ngự, con quên chuyện mẹ con bị thương lúc trước rồi sao? Con không sợ à? Không được, con không thể về đó!”
Đôi mắt của Tiểu Ngự ửng đỏ, cậu bé lẩm bẩm: “Nhưng cháu muốn quay về thăm lão Cận.”
Bà Thi vẫn luôn là người ăn dưa ở tiền tuyến, bà ấy biết Lão Cận là ai.
Sắc mặt bà ấy có chút do dự và cảm khái, mấy đứa nhỏ nhà họ, đứa này có tình có nghĩa hơn đứa kia, đều là những đứa nhỏ ngoan.
Thi Liên Chu liếc nhìn Tiểu Ngự, ánh mắt ngưng tụ, anh lạnh lùng nói: “Dẫn thằng bé về đi.”
Lúc này, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, không ai lên tiếng.
Khương Chi cau mày, cô dám nói đến chuyện về nhà là vì cô có năng lực tự bảo vệ mình nhất định, còn Tiểu Ngự, cô vẫn chưa thể quên chuyện bọn họ bị tấn công ở xưởng luyện thép lần trước, nếu thật sự dẫn cậu bé về, vậy thì sẽ phải lo lắng hơn rất nhiều.
Tiểu Diệu nhìn Khương Chi, thấp giọng nói: “Anh cả, mẹ có việc phải làm cho nên mới về nhà, nếu anh về chung thì sẽ trở thành gánh nặng cho mẹ đó, anh có biết không vậy?”
Cậu bé vẫn luôn nhớ đến chuyện mẹ mình bị thương cách đây không lâu, nếu không phải vì anh cả, thì mẹ đã không bị thương rồi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Diệu đưa tay kéo ống tay áo của Tiểu Qua, Tiểu Qua hơi nghiêng đầu rồi gật đầu nói: “Anh ba nói đúng, anh cả, anh quên chuyện mẹ bị thương vì cứu anh rồi sao? Lỡ như lại xảy ra chuyện nữa thì sao đây? Vậy thì chúng ta sẽ không còn mẹ nữa!”
Hai người em trai lần lượt lên tiếng khiến mặt Tiểu Ngự trắng bệch như tờ giấy.
Đương nhiên cậu bé sẽ không bao giờ quên cảnh tượng đó, nhưng đối với cậu bé, việc có thể quay lại huyện Thấm đi thăm Lão Cận cũng quan trọng không kém.
“Anh. . . anh. . .” Tiểu Ngự dùng đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo, vẻ mặt hơi rụt rè, cậu bé cũng biết mình không nên đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng. . .
Khương Chi nhắm mắt lại, cô quay đầu nhìn Thi Liên Chu nói: “Anh tìm người dẫn thằng bé về đi.”
Cô là gương mặt quen thuộc đối với nhà họ Hoắc, việc cô dẫn Tiểu Ngự về cũng giống như gióng trống khua chiêng đi thăm tù, đó không phải là một lựa chọn sáng suốt, nếu Tiểu Ngự muốn về, vậy thì tìm một người khác dẫn cậu bé về, Tiểu Ngự không đi chung với cô thì cũng có thể giảm bớt sự chú ý của ngươi khác.