Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 44

Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:31:20
Lượt xem: 44

Khương Chi lấy tiền ra, lúc này cô mới nhớ rằng trên người mình chỉ có tờ tiền 10 đồng, chính là tiền cô phiên dịch bản thảo kiếm được, trên người cô không tiền lẻ, chỉ có thể nói: “Mấy thím này, trên người cháu không có tiền lẻ, mọi người có thể thối tiền được không?”

Mấy người phụ nữ vừa nhìn thấy tờ 10 đồng Khương Chi cầm trong tay thì bọn họ kích động đến mức mắt đỏ lên, đây là thật sự đưa tiền đó!

Bọn họ vội vàng nói: “Bây giờ tôi sẽ về nhà lấy tiền ngay, tôi đi ngay đây, cháu chờ nhé!”

Dứt lời, người nào người nấy giống như vội đi đầu thai vậy, vội vàng nôn nóng chạy về nhà, cũng không thèm nói chuyện với những người gặp trên đường, bọn họ phải nhanh chóng tính tiền xong, sau đó lại lên núi đào một đợt măng nữa, bữa trưa giải quyết trên núi luôn là được rồi.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã cầm tiền lẻ trở lại, có xu có hào.

Khương Chi tính tiền rõ ràng cho từng người một, sau đó thối tiền lại, cô để măng núi ở chỗ đất trống trong phòng bếp, sau khi cô trả cái sọt lại, mấy người phụ nữ cũng không rảnh nói chuyện, bọn họ đeo giỏ lên rồi chạy lên núi giống như một trận gió.

Khương Chi không nhịn được mà bật cười.

Cô trở về phòng bếp, đóng cửa lại, nhìn măng núi đầy đất, cô cũng không trì hoãn mà bắt đầu bán đồ.

[Đinh —— kiểm tra được hai mươi tám cân măng dại nhỏ trên núi, mỗi cân mười bốn đồng, mời ký chủ “bán hàng loạt”]

Bán đồ thành công, chúc mừng ký chủ nhận được ba trăm chín mươi hai đồng.

Đinh —— kiểm tra được hai mươi cân măng dại nhỏ trên núi, mỗi cân mười bốn đồng, mời ký chủ “bán hàng loạt”

Bán đồ thành công, chúc mừng ký chủ nhận được hai trăm tám mươi đồng

. . .

Khương Chi dùng chút sức lực bán hết toàn bộ măng núi, thông tin tài sản ở góc trái phía dưới bảng đã biến thành: một ngàn một trăm mười tám đồng.

Khuôn mặt cô giãn ra, trong lòng vui sướng không dứt.

Tuy nói trên thực tế, cô cũng đã tiêu rất nhiều tiền, nhưng tốc độ tiền hệ thống tăng lên cũng khá đáng mừng.

Lúc này, thịt kho ùng ục trong nồi cũng tỏa ra mùi thơm quyến rũ.

Khương Chi giở nắp nồi lên, mùi thơm của thuốc bắc và gia vị xông vào mũi, mùi hương đặc biệt kéo dài khiến người ta say mê, nồi nước kho đang nổi bong bóng đậm đà mà không quá mặn, thơm mà không đục, đậm đà chứ không nhạt nhẽo, thịt cũng dần dần ngấm nước kho chuyển sang màu đỏ sáng.

Nồi thịt kho mà cô bỏ ra rất nhiều tiền để nấu, coi như là thành công rồi.

Sau khi đám người Điền Hoán Mai rời đi, lại có không ít người lần lượt đến bán măng núi.

Khương Chi đếm số lượng rồi tính tiền như thường lệ, một buổi chiều, thực tế cô đã tiêu hết số tiền là hơn hai trăm đồng, ngược lại tiền hệ thống lại đạt đến con số đáng kinh ngạc, hai mươi hai ngàn bốn trăm đồng.

Khi mặt trời sắp lặn, mấy người Điền Hoán Mai lại đến rồi.

Mặc dù khuôn mặt của bọn họ tràn đầy sự mệt mỏi, nhưng đáy mắt lại tràn ngập sự vui mừng rạng rỡ, cả ngày hôm nay bọn họ kiếm không ít tiền, “Chi Tử, hôm nay trời quá tối rồi, không thể nào lên núi nữa, chờ đến ngày mai, ngày mai mấy thím lại đi đào măng, cháu còn thu mua hay không?”

Khương Chi ngẫm nghĩ một lát, cô nói: “Cháu mua, ngày mai cháu vẫn mua! Nhưng mà ngày mai cháu phải lên thị trấn, mọi người đào được măng cứ chuyển về nhà trước, đợi cháu về, chúng ta mới tính tiền, được không?”

Mấy người Điền Hoán Mai nếm được ngon ngọt, nào có không được? Bọn họ lập tức luôn miệng đồng ý.

Khương Chi sợ có người mạo hiểm trời tối vào núi, liền nói: “Thím, phiền thím nói cho người khác biết, buổi tối cháu không mua măng, nói mọi người đừng lên núi, mạng không còn thì cái gì cũng không còn, cháu chỉ mua măng đào được ban ngày thôi.”

Điền Hoán Mai gật đầu đồng ý, bà ấy biết ý của Khương Chi, đừng nói chứ, thật sự có loại người cần tiền không cần mạng đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-44.html.]

“Cháu gái, cháu nấu món gì mà thơm như vậy?”

Có người hít một hơi, tò mò hỏi.

Bọn họ sớm đã ngửi thấy mùi thơm nồng này rồi, chẳng qua là bọn họ nóng vội đào măng, không có thời gian rảnh để tán dóc, bây giờ rảnh rỗi, cho nên có thời gian nói chuyện một lát, mùi này quang là nghe là có thể ăn hai chén cơm.

Khương Chi cười nói: “Là thịt kho.”

Dứt lời, cô nghĩ đến chuyện ngày mai mình muốn lên thị trấn bán thịt kho, cho nên cô nói với Điền Hoán Mai: “Thím, ngày mai cháu có thể thuê xe bò nhà thím một ngày được không, cháu muốn chuyển thịt kho lên trấn để bán, cháu thuê một ngày thì đưa cho thím hai đồng, được không?”

DTV

Điền Hoán Mai nghe vậy, bà ấy vui mừng nói: “Được, ngày mai thím nói Trường Hưng lên trấn với cháu, để thằng bé đánh xe cho cháu!”

Một ngày hai đồng, đây tuyệt đối là tiền lương cao.

Những người phụ nữ khác hâm mộ nhìn Điền Hoán Mai, thầm hận nhà mình sao không mua một chiếc xe bò.

Điền Hoán Mai đột nhiên phản ứng lại: “Bán thịt kho?”

Bà ấy ngạc nhiên nhìn về phía Khương Chi, bà ấy đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn với cô gái này, cháu gái này lúc trước đã từng làm chuyện gì thì tạm thời không nói, mà chỉ nói bây giờ, Khương Chi có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua măng núi, lại còn bán thịt kho, đây một cô gái tốt rất tài giỏi và có năng lực đó!

Điền Hoán Mai nghĩ tới chuyện hôm nay bà ấy kiếm không ít tiền, liền nói: “Khoan nói ngày mai, thím làm người khách đầu tiên của cháu nhé.”

Mấy người phụ nữ nghe vậy, lập tức liền nói: “Hôm nay mấy thím kiếm được chút tiền, vừa đúng lúc mua ít thịt về nhà ăn.”

Bọn họ đều kiếm được tiền để trong túi nên đều cảm thấy vô cùng có tinh thần.

Khương Chi nhướng mày, vậy thì tốt quá.

Cô nói: “Có lỗ tai heo kho, một cân ba đồng, lòng heo kho là một đồng ba, đuôi heo kho đắt tiền nhất, phải sáu đồng một cân, còn có chút cổ vịt chân vịt, mấy thím muốn mua gì?”

Giá cả này của cô đối với niên đại tám mươi mà nói, xem như là đắt tiền rồi, nhưng mà thịt kho chính là như vậy, hoàn toàn dựa vào hương thơm mùi vị.

Mấy người Điền Hoán Mai nghe vậy thì bọn họ sợ hết hồn.

Trên thị trường một cân thịt ba chỉ mới hai đồng một cân, món thịt kho này mắc như vậy sao?

Mấy người cũng có chút hối hận, nhưng lời cũng nói ra khỏi miệng, không mua lại cảm thấy rất ngại, bọn họ nhất thời có hơi do dự.

Khương Chi nhìn ra, cười nói: “Ai bảo mấy vị thím là đợt khách đầu tiên chứ, như vậy đi, mấy thím cứ mua vài thứ, cháu cho mấy thím thêm ít đầu, cổ vịt chân vịt xương vịt nhé, mấy thím cứ chọn đi, mỗi người chọn một ít, xem như là cháu giảm giá cho mọi người, thế nào?”

Con người chính là như vậy, thích chiếm lợi ích.

Mấy người phụ nữ nghe lời Khương Chi nói, lại ngửi mùi thơm này, bọn họ rốt cuộc cũng chịu bỏ tiền mua rồi.

Khương Chi vào phòng bếp, mua một cân đòn trong cửa hàng.

Thật ra cô muốn dùng cân đo để tiện dùng hơn, nhưng cân đo quá mức tiên tiến, dễ gây chú ý.

Điền Hoán Mai mua một cân tai heo và một cân lòng heo, những người khác cũng hoặc nhiều hoặc ít mà mua chút lòng heo, Khương Chi dùng giấy da bò cô mới đổi được trong cửa hàng hệ thống để để đóng gói, vô cùng sạch sẽ, trông có vẻ còn cao cấp hơn cả dùng túi ni lông.

Khương Chi tự lực cánh sinh bán được mười một đồng, trong lòng vô cùng sung sướng.

Mấy người Điền Hoán Mai tiêu tiền mình kiếm được, nhìn món thịt kho mềm béo, mùi thơm đậm đà thì trong lòng cũng vô cùng thoải mái.

Loading...