Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 429
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:17:38
Lượt xem: 21
“Được rồi, đừng khóc, ba con… Cận Phong Sa không sao đâu. Mẹ con đã bỏ tiền để giải quyết mọi chuyện cho anh ấy. Anh ấy chỉ cần ngồi từ ba năm là có thể ra ngoài rôi. Đến lúc đó không phải mọi chuyện vẫn tốt sao?” Triệu Ngọc Phương nhẹ nhàng dỗ dành.
Tiểu Ngự khẽ lau nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Lão Cận đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Chi đứng dậy rót cho cậu bé một ly nước ấm rồi đặt vào tay cậu bé. Tiểu Ngự cũng không cáu giận. Cậu bé nhìn Khương Chi rồi ngửa đầu uống vài ngụm nước, còn ợ miếng tiếng, nhìn vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Khương Chị thở phào nhẹ nhõm vì tâm trạng Tiểu Ngự không có kích động như vậy. Tên nhóc này khá bướng bỉnh, cô thật sự sợ cậu bé kêu khóc đòi về trấn Đại Danh để gặp Cận Phong Sa. Nếu thật sự như vậy thì cô lập tức phải làm cho cậu bé ghi nhớ thật lâu.
Triệu Ngọc Phương không nói lên lời, mà cô ấy cũng không biết phải nói như thế nào với một đứa bé 4 tuổi về chuyện ba nuôi của mình đã g.i.ế.c vợ. Hiện tại anh ấy đang ngồi tù, sau này cậu bé sẽ không thể gặp được cha nuôi trong vòng ba năm tới.
Cô ấy do dự nhìn Khương Chi, rồi lại nhìn chồng mình.
Hồ Vĩnh Chí lắc đầu cười khổ. Anh ấy cũng không biết nên nói về vấn đề này như thế nào, nói ra kiểu gì cũng không tránh được đây là chuyện tàn nhẫn đối với đứa nhỏ.
Ánh mắt Khương Chi lại rất bình tĩnh, trầm ngâm nói: “Con cũng biết Dư Hồng Mai đối xử như thế nào với Cận Phong Sa. Hai người họ có mâu thuẫn rất lớn. Khi con đi tới Bắc Kinh không lâu thì bọn họ đã có cuộc tranh cãi lớn. Cận Phong Sa vô tình không kiềm chế được đã g.i.ế.c Dư Hồng Mai.”
Đồng tử của Tiểu Ngự co rút lại, đôi môi khẽ run rẩy nói: “Giết người ư? Dư Hồng Mai đã c.h.ế.t rồi ư?”
DTV
Cậu bé có chút không thể tin được vào lỗ tai mình. Cậu chán ghét Dư Hồng Mai là một chuyện, nhưng mà người cậu biết trước đây đột ngột qua đời thì loại cảm giác này thực sự phức tạp. Hơn nữa người g.i.ế.c người lại là lão Cận mà cậu yêu thương nhất, coi trọng nhất!
Triệu Ngọc Phương có chút đau lòng nhìn Tiểu Ngự đang ở trong lòng mình, khẽ thở dài một cái.
Loại chuyện đả kích như thế này đều khiến người ta khó có thể chấp nhận được chứ đừng nói là một đứa trẻ.
Nhưng Khương Chi rất bình tĩnh, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trong tiểu thuyết, có lẽ Tiểu Ngự tận mắt chứng kiến sự việc này nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Nên hiện tại khi được nghe kể lại thì cậu bé sẽ dễ dàng chấp nhận hơn một chút.
Mà cũng không thể che giấu chuyện này với cậu bé được. Một khi cậ bé trở về trấn Đại Danh thì chắc chắn mọi chuyện sẽ bị lộ.
Cô không ngăn được lời nói từ miệng của mọi người, nên thay vì để Tiểu Ngự nghe một phiên bản khác từ miệng người khác thì không bằng cô kể toàn bộ câu chuyện từ đầu chí cuối cho cậu bé nghe.
Nước mắt của Tiểu Ngự lại muốn rơi xuống lần nữa, cậu vội vàng dùng bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình để lau đi.
Lão Cận g.i.ế.c người. Ba nuôi đã g.i.ế.c c.h.ế.t Dư Hồng Mai.
Mắt cậu nhóc đỏ hoe nhìn Khương Chi, nghẹn ngào nói: “Lão Cận sẽ không… sẽ không…”
Bộ dáng vô cùng đáng thương của Tiểu Ngự khiến trong lòng Khương Chi mềm nhũn. Cô mím môi, đón lấy con trai từ trong tay của Triệu Ngọc Phương, nhẹ giọng nói: “Con cũng đừng lo lắng. Anh ấy không sao cả. Qua mấy năm thì anh ấy có thể ra ngoài rồi. Đợi khi nào về trấn Đại Danh thì mẹ sẽ đưa con đi gặp anh ấy.”
Chuyện đi thăm tù là chuyện mới mẻ. Mặc dù kiếp trước cô đã bị bắt cóc nhiều lần nhưng cũng chưa bao giờ đi thăm tù.
“Thật sao??” Tiểu Ngự vừa nghe thấy thì rất ngạc nhiên nhưng lại không che giấu được niềm vui rõ ràng.
Cậu bé cho rằng lão Cận bị đi tù thì cậu sẽ không còn được gặp lại anh ấy nữa.
Những cái khác thì bọn trẻ không hiểu rõ lắm nhưng ngồi tù vì g.i.ế.c người thì vẫn biết sợ.
Khương Chi gật đầu, dùng bàn tay lau khóe mắt ướt đẫm của cậu bé: “Thật.”
Cô tự nhận bản thân là một người mẹ tốt. Ít nhất những yêu cầu của con thì cô rất ít khi từ chối. Đặc biệt Tiểu Ngự là đối tượng có tiềm năng trở thành một đứa trẻ nghịch ngợm, thì chỉ cần cậu bé có thể ngoan ngoãn nghe lời là đã tốt hơn bất kỳ điều gì khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-429.html.]
Tiểu Ngự nhào vào trong lòng Khương Chi, nức nở nói: “Mẹ… Mẹ, mẹ thật tốt!”
Với cái ôm này, căng thẳng giữa hai mẹ con từ khi bị trúng đạn ở nhà máy thép mà bị chia cắt lập tức biến mất.
Tiểu Ngự ôm Khương Chi thật chặt. Trong khoảng thời gian này cậu bé vẫn luôn rất sợ hãi nhưng khi gặp mặt lại không biết nên nói cái gì. Lúc này tâm trạng của cậu bé d.a.o động lại bật khóc vì quá sợ hãi.
Cậu bé nhận ra, mình thật sự rất thích mẹ.
Khi Tiểu Ngự biết tin Cận Phong Sa vào tù thì cậu bé đã phản ứng bình tĩnh một cách bất ngờ, không giống như những gì Khương Chi đã nghĩ là sẽ “phát rồ”.
Cậu bé lại bám lấy Khương Chi, vùi cái đầu nhỏ vào nách Khương Chi, không chịu rời đi.
“Anh cả, sao anh lại ôm mẹ? Trước đây lúc em ôm mẹ, anh còn nói em không giống con trai!” Tiểu Qua nhìn Tiểu Ngự với vẻ ngạc nhiên, khi hỏi còn lắc đầu. Anh cả không phải là người hay dính người như vậy.
Tiểu Diệu liếc nhìn Hồ Vĩnh Chí và Triệu Ngọc Phương, suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói: “Chắc là chuyện của chú Phong Sa đó.”
Trong lòng anh cả, ngoài chuyện của Cận Phong Sa thì có lẽ không còn chuyện gì đặc biệt nữa.
Tiểu Qua nghe thấy vậy thì bĩu môi, lườm Tiểu Ngự một cái. Cậu bé cảm thấy anh cả luôn đứng về phía Cận Phong Sa là không đúng, rõ ràng mẹ mới là mẹ của họ, ba mới là ba của họ!
Trong bốn đứa nhỏ, Tiểu Qua chắc chắn là đảng viên trung thành nhất của “đảng Thi Liên Chu”.
Hồ San San có khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu, luôn nở nụ cười trên môi. Cô bé nhìn thấy các anh trai đang vây quanh Tiểu Ngự, suy nghĩ một lúc rồi tiến lên kéo áo cậu bé, cất giọng non nớt: “Anh Tiểu Ngự, chúng ta cùng chơi trốn tìm nhé?”
Tuy cô bé còn nhỏ tuổi nhưng cũng từ miệng người lớn biết được Cận Cương Thiết hiện giờ đã đổi tên thành Tiểu Ngự.
Hơn nữa, nơi này rất rộng, rất thích hợp chơi trốn tìm!
Tiểu Ngự dụi mắt, ngẩng đầu lên từ cổ Khương Chi, dùng giọng vẫn còn khàn khàn, không vui nói: “Đã lớn thế này rồi mà còn chơi trốn tìm, đồ ấu trĩ!”
Hồ San San mở to mắt nhìn Tiểu Ngự, nghiêng đầu hỏi: “Đồ ấu trĩ là gì?”
Khương Chi bật cười, vỗ nhẹ vào m.ô.n.g Tiểu Ngự: “Đi chơi đi.”
Lúc này Tiểu Ngự mới chậm rãi nhảy xuống khỏi đùi Khương Chi, hơi ngẩng cằm, lại khôi phục sức sống vốn có của mình: “Anh là anh cả, chơi trốn tìm thì anh sẽ tìm trước, các em đi trốn đi nhé!”
“Ha ha ha, em đi trốn đó!” Tiếng cười trong trẻo của Hồ San San vang vọng.
Mấy đứa trẻ nhỏ nhanh chóng chìm đắm vào trò chơi vui vẻ. Tuy Tiểu Tông vẫn cầm theo khối rubik của mình nhưng cũng để cho Tiểu Diệu kéo cậu bé đi trốn khắp nơi, thỉnh thoảng cũng có thể thấy nụ cười trên khóe môi, đã dần dần có sức sống hơn.
Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hiện lên ý cười.
Hồ Vĩnh Chí cũng cười, nói: “Cô chủ, khi nào chúng ta đến Phan gia viên?”
Trong lúc đang nói chuyện, anh ấy lấy từng xấp tiền năm nghìn đồng được gói bằng báo từ trong ba lô của mình ra, lần lượt đặt lên bàn. Đây là một phần của mười nghìn đồng mà Khương Chi đã đưa cho anh ấy trước khi đi, sau khi dùng để khai thông quan hệ với Cận Phong Sa thì còn lại nhiêu đây.
Số tiền này đã đủ để họ đến Phan gia viên “kiếm một khoản lớn” rồi.
“Đợi lát nữa sẽ đi ngay.”
...