Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 425
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:17:31
Lượt xem: 24
Lê Sơ và Trương Anh Tử đứng cùng nhau, hai người vừa nói vừa cười, trên khuôn mặt tràn ngập hơi thở tình yêu thanh xuân.
Khương Chi có chút hứng thú liếc nhìn hai người một cái, sau đó thu lại tầm mắt, xoay người rời đi.
Giang Hành Xuân chỉ đứng yên nhìn theo bóng dáng đi xa của cô, không nói một lời, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lê Sơ và Trương Anh Tử, mím môi quay trở lại bữa tiệc.
“Vậy sao? Thế thì tuyệt quá.” Trương Anh Tử nở nụ cười nhợt nhạt nhìn về phía Lê Sơ, khi cô ấy đưa tay lên vén tóc mái ra sau tai, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, mảnh khảnh cao gầy, chỉ một bóng lưng đã lộ ra một sự quyến rũ khó tả.
Lời nói của cô ấy đột nhiên im bặt, nụ cười trên môi cũng đọng lại, đôi tay buông thõng bên hông cũng nắm chặt lại thành nắm đấm.
“Sao thế?” Lê Sơ quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy dòng người chật như nêm cối.
Trương Anh Tử mím môi, ngập ngừng một lúc mới nói: “Có lẽ là do em đã nhìn nhầm rồi.”
Chị Khương vẫn luôn ở trấn Đại Minh, làm sao chị ấy có thể xuất hiện ở Bắc Kinh được?
Lê Sơ cũng không nghĩ nhiều, cười ha ha nói: “Đợi sau này cửa hàng quần áo khai trương, vậy thì em cũng có thể bộc lộ tài năng của mình rồi, thực hiện tất cả những ý tưởng mà em từng nghĩ, đội người mẫu thời trang, ý tưởng này thật sự mới mẻ.
Nghe được những lời khen ngợi của Lê Sơ, khóe miệng Trương Anh Tử khẽ nhếch, nhưng lại không cảm thấy vui mừng.
Ý tưởng này cũng không phải do cô ấy nghĩ ra, hiện giờ nó chỉ được thực hiện thông qua sự giúp đỡ của Lê Sơ thôi.
Cô ấy cụp mắt, nghĩ đến bóng dáng vừa rồi, trong lòng cảm thấy rất bất an, liền nói: “A Sơ, Khương…….Dạo này chị Khương thế nào rồi?”
Lê Sơ hơi khựng lại một chút, thở dài nói: “Kể từ sau chuyện xảy ra trong hôn lễ của anh họ anh, anh cũng chưa từng gặp lại chị Khương nữa, nhưng mà với năng lực của chị ấy, em cũng không cần phải lo, sau này luôn có cơ hội gặp lại.”
Trương Anh Tử cong cong ngón tay, thơ thẩn gật đầu.
Lê Sơ giơ tay xoa đầu cô ấy, cười nói: “Đi thôi, chúng ta quay lại buổi tiệc thôi.”
Hôm nay anh ấy đặc biệt mời Trương Anh Tử đến đây với tư cách bạn bè qua thư, chỉ là để giúp cô ấy làm quen được với một số người, kết bạn tạo một số mối quan hệ, để sau này khi cô ấy mở cửa hàng quần áo ở Bắc Kinh cũng có khởi đầu thuận lợi.
Trương Anh Tử mím môi, do dự một chút, sau đó vẫn gật đầu đồng ý, đi theo Lê Sơ trở lại bữa tiệc.
Hôm nay mục đích cô ấy đến đây không phải để đi chơi, cô ấy không thể từ bỏ cơ hội phát triển này chỉ vì một bóng dáng mơ hồ quen thuộc như vậy được, hơn nữa, chuyện lúc trước cũng coi như đã giải quyết xong, cả nhà cô ấy cũng đã rời khỏi trấn Đại Minh, cô ấy cũng không nợ chị Khương cái gì cả.
Nghĩ như vậy, Trương Anh Tử lại thở hắt ra một hơi, sau đó thẳng lưng đi theo Lê Sơ vào trong.
Ở bên khác, Khương Chi vừa vào phòng, đi được mấy bước thì nhìn thấy Hạ Mộ Thanh.
Hạ Mộ Thanh đang đứng nói chuyện với một người phụ nữ mặc váy nhung đỏ, nói cười vui vẻ.
Người phụ nữ này có mái tóc đen dài xõa tung sau lưng, vẻ ngoài không coi là xinh đẹp, nhưng lại rất tao nhã, khi cười cũng mang đến cho người ta cảm giác điềm tĩnh và uy nghiêm, nhìn một cái đã biết là người nhận được nền giáo dục tốt.
Khương Chi chỉ nhìn một cái đã biết đây chính là nhân vật chính ngày hôm nay, Cố Trừng.
Hạ Mộ Thanh cũng nhìn thấy Khương Chi, mỉm cười vẫy tay với cô.
DTV
Khương Chi hơi nhướng mày, cũng không từ chối lời chào đón của cô ấy, mỉm cười bước đến.
Hạ Mộ Thanh nắm lấy tay của Khương Chi, giới thiệu: “A Chi, đây chính là Cố Trừng.”
Cô ấy cũng sợ Khương Chi lần đầu tiên tham dự một buổi tiệc như vậy, mà không quen biết ai sẽ gây ra sự xấu hổ, với tư cách là chị dâu trưởng nên cô ấy muốn đứng về phía em dâu của mình.
Cố Trừng cũng không đợi Khương Chi lên tiếng, đã dẫn đầu mỉm cười vươn tay nói: “Khương Chi, xin chào, nghe danh không bằng gặp mặt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-425.html.]
Nụ cười trên môi cô ấy dịu dàng, không hề mang theo cảm xúc nào khác.
Khương Chi liếc nhìn cô ấy một cái, đưa tay ra bắt lấy tay của cô ấy: “Cô Cố, chào cô.”
“Cô Khương khách sáo quá, cứ gọi tôi Cố Trừng là được.” Cố Trừng chớp chớp mắt, mỉm cười nói.
Khóe miệng Khương Chi hơi nhếch lên, nghe theo lời phải nói: “Cố Trừng, xin chào.”
Cố Trừng nhìn dáng vẻ không chút sợ hãi rụt rè, ánh mắt trong sáng như gương của Khương Chi, cảm xúc phức tạp trong lòng cũng dịu đi rất nhiều, bình tĩnh nói: “Ánh mắt của lão ngũ rất tốt, nghe nói hai người sắp kết hôn rồi à?”
Trên mặt Khương Chi tràn đầy ý cười, thẳng thắn nói: “Chúng tôi đã đi đăng ký rồi.”
Cô cũng không phải kẻ ngốc, đối mặt với tình địch, cần phải nói ra những lời chặt đứt tơ tưởng của đối phương.
Cố Trừng quả nhiên có chút giật mình, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười nói: “Vậy thì xin chúc mừng hai người nhé, xem ra tôi phải đến nhà họ Thi ăn tiệc cưới của hai người trước rồi, đừng lo, cũng sẽ không thiếu tiền mừng đâu!”
Khi nói chuyện, Cố Trừng còn tinh nghịch nháy mắt nhìn Khương Chi một cái.
Khương Chi cười khẽ: “Thế thì tốt quá, vậy thì đến lúc đó tôi sẽ ngồi đợi nhận được tiền mừng dày cộp của cô nhé.”
Nói xong hai người nhìn nhau cười.
Bầu không khí trong lần đầu tiên gặp mặt giữa Khương Chi và Cố Trừng rất hòa hợp, khiến Hạ Mộ Thanh đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong nhà ai mà không biết chuyện Cố Trừng thích Thi Liên Chu chứ, nhưng mà cô ấy khác với Tưởng Nguyên Trinh, là một cô gái rất phóng khoáng, biết Thi Liên Chu không có tình cảm gì với bản thân, cho nên chưa bao giờ đến nhà làm phiền ai cả, là một cô gái tốt.
Nếu không thì hôm nay mẹ chồng cô cũng sẽ không để Khương Chi đến nhà họ Cố.
Cố Trừng nhìn xung quanh nói: “Chị Mộ Thanh, hai người tìm chỗ ngồi trước đi, em đi chào hỏi và tiếp đón những người khác.”
Hạ Mộ Thanh gật đầu, Cố Trừng thấy vậy mới rời đi.
“Đi thôi, A Chi, chúng ta ngồi vào bàn bên đó đi, đợi lát nữa mẹ và những người khác nói chuyện xong sẽ đến đó.” Hạ Mộ Thanh chỉ vào một bàn tiệc rồi nói.
Khương Chi gật đầu đáp lại: “Vâng ạ.”
Bàn này còn chưa có ai ngồi, hai người liền ngồi xuống, nhỏ giọng nói chuyện tán dóc.
Hạ Mộ Thanh nhấp một ngụm nước ấm, quay đầu nhìn Khương Chi nói: “Chị nghe anh cả của hai đứa nói, lão ngũ chuẩn bị mở một nhà máy sản xuất dược phẩm?”
Thời đại này, có rất ít nhà máy dược phẩm tư nhân, dược phẩm, là thứ mang lại lợi nhuận và có nghĩa to lớn trong bất kỳ thời đại nào.
Khương Chi cũng không hề giấu giếm, gật đầu nói: “Đúng ạ, bọn em đang bắt đầu tìm nhà máy.”
Hạ Mộ Thanh thở dài nói: “Từ nhỏ lão ngũ đã là đứa trẻ có nhiều ý tưởng, sau này thằng bé rời khỏi đại việc, không ai trong nhà biết thằng bé đang làm gì, lúc này thằng bé muốn mở nhà máy dược phẩm, thật sự là nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng mà thằng bé có mối quan hệ trong lĩnh vực này cũng không khiến mọi người cảm thấy có gì kinh ngạc cả.”
Khương Chi chỉ cười, không nói chuyện.
Cô cũng không ngờ rằng Hạ Mộ Thanh lại có niềm tin vào Thi Liên Chu như vậy.
Hạ Mộ Thanh cười nói: “Chị và anh cả em kết hôn sớm, lúc đó lão ngũ vẫn còn chưa rời khỏi đại viện, tính cách cậu ấy lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng cậu bé là đứa trẻ có năng lực, trong nhà chúng ta cũng chỉ có cậu ấy là người suýt chút nữa nối nghiệp ông cụ, chỉ tiếc lúc trước xảy ra chuyện đó, lão ngũ có ác cảm với cả gia đình, sau đó cũng……”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Mộ Thanh không nhịn được thở dài.
Người thanh niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết và quyết đoán trong quân đội năm đó dường như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.