Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 422
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:17:25
Lượt xem: 26
Thi Lam Chu không hề cố ý hạ giọng, cô ta rất tỉnh táo, cũng rất bình tĩnh, không còn bốc đồng và dễ nổi giận như lúc trước nữa, có vẻ như cô ta đã học được chút ít sự thông minh của bà Thi.
Khương Chi mỉm cười, nhưng giọng điệu không hề thay đổi, cô vẫn bình tĩnh thản nhiên, không có bất cứ d.a.o động cảm xúc nào.
“Tôi không cần chị thích tôi”.
“Tôi thực sự không hiểu nổi mấy chuyện khúc mắc của mấy người, nhưng chỉ cần Thi Liên Chu thích tôi là đủ rồi, Bắc Kinh như thế nào, nhà họ Thi như thế nào, tôi đều không thể quản được, cũng không muốn quản.”
Khương Chi nở một nụ cười đạm bạc, lạnh nhạt giống hệt Thi Liên Chu.
Cô quay người đi xuống lầu, mới đi được hai bước, giọng nói nhàn nhạt lại vang lên sau lưng: “Ồ, tính tình của Thi Liên Chu không tốt đâu, cô nói mấy lời này với tôi thì thôi vậy, chứ để cậu ấy nghe thấy, chỉ sợ cô lại phải đau đầu rồi.”
“Tôi không lo lắng cho cô, nhưng là tôi thấy thương bà Thi, bà ấy đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải lo lắng cho một đứa con gái không có đầu óc.”
Thi Lam Chu mím môi không nói gì, cảm giác bị một cô gái nhỏ hơn mình gần một giáp dạy dỗ này thật là mới mẻ.
Nếu là trước ngày hôm qua, cô ta đã tức giận đến nỗi nhảy cẫng lên, nhưng sau khi trải qua chuyện của Tưởng Nguyên Trinh, cô ta cảm thấy mình trước giờ đều sống một cách mơ hồ, chưa bao giờ nhìn rõ bất cứ ai, vừa ngu ngốc lại buồn cười.
Khương Chi nói đúng một điều, cô ta thực sự là một người không có đầu óc.
Thi Lam Chu tự giễu cười nhạo chính mình.
Khương Chi đi lên tầng hai, đi thẳng vào phòng của bốn đứa nhỏ.
Bà Thi chiều chuộng bốn đứa cháu của mình đến tận trời xanh, không chỉ trang trí căn phòng dành cho khách chưa sử dụng theo phong cách trẻ con, đáng yêu mà còn mua rất nhiều đồ chơi hiếm có ở Cung Tiêu Xã, gần như bày kín cả phòng.
Trong phòng có bốn chiếc giường nhỏ, bốn đứa nhỏ mỗi đứa ngủ trên một chiếc giường.
Khương Chi bước vào, nhìn một cái rồi cười khẽ cười.
“Mẹ?”
Khương Chi quay người lại, cô nhìn thấy Tiểu Diệu đã ngồi dậy từ trên giường, cậu bé dụi dụi mắt, vui mừng gọi một tiếng.
Cô bước lại gần, cầm áo khoác mặc cho Tiểu Diệu, nhẹ giọng nói: “Sao con không ngủ thêm một lát nữa? Mẹ đánh thức con à?”
Tiểu Diệu cười toét miệng, cậu bé lắc đầu nói: “Không phải ạ.”
Cậu bé dựa vào Khương Chi, cọ cọ vào người cô, dáng vẻ vô cùng ỷ lại.
Khương Chi mỉm cười choàng vai Tiểu Diệu, cô cúi đầu hôn lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu bé.
Tiểu Diệu ngượng ngùng cười, cậu bé đột nhiên hình như nhớ đến cái gì, cười nói: “Đúng rồi, mẹ ơi, con có cái này cho mẹ đó.”
DTV
“Hửm?” Khương Chi phối hợp mà tỏ vẻ tò mò.
Tiểu Diệu trượt xuống từ trên giường, cậu bé lấy ra một rương kho báu từ dưới gầm giường, dùng chìa khóa thần bí mở ra, sau đó đưa chiếc hộp cho Khương Chi giống như đang dâng bảo bối, cậu bé cười toe toét khiến người ta yêu thích mà nói: “ Mẹ, con cho mẹ hết đó!”
Khương Chi nheo mắt nhìn thử, cô hơi ngạc nhiên.
Đây thực sự là một rương kho báu.
Trong hộp không chỉ có rất nhiều mặt dây chuyền vàng, mà còn có một số bao lì xì rất dày, giá trị xa xỉ.
Khương Chi nhướng mày: “Ai cho con vậy?”
Đây đều là phí nhân tình, sau này phải trả lại hết.
“Cái này là bác cả cho con, cái này là bác dâu cả cho con, cái này chị Vi Vi cho con, còn cái này là bác hai cho con....” Tiểu Diệu có trí nhớ rất tốt, cậu bé chỉ từng món đồ trong rương rồi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-422.html.]
Khương Chi gật đầu: “Mẹ biết rồi, con cứ tự giữ đi.”
Tiểu Diệu mím môi, cậu bé nói với vẻ mặt kiên trì: “Mẹ, con cho mẹ đó, mẹ lấy đi mà.”
Cậu bé biết mẹ mình đang kinh doanh cho nên cần tiền, bốn anh em cậu bé đã dành dụm được những thứ này, nên muốn đưa cho mẹ.
Khương Chi nhìn Tiểu Diệu, cô không từ chối nữa mà đóng nắp rương lại: “Được rồi, mẹ giúp mấy con bảo quản mấy thứ này, sau này nếu các con cần thì nói mẹ đưa lại, con biết chưa?”
Tiểu Diệu mỉm cười gật đầu.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Tiểu Ngự cũng tỉnh dậy.
Tiểu Ngự nhìn Khương Chi thì không biết nên nói gì, cứ vậy mà buồn bực ngồi trên giường.
Tiểu Diệu kéo vạt áo Khương Chi, chỉ vào Tiểu Ngự rồi nhỏ giọng nói: “Anh cả vẫn luôn lo lắng cho mẹ, mấy ngày hôm trước, đêm nào anh ấy cũng không ngủ được, mẹ ơi, anh cả biết mình sai rồi, sau này anh ấy sẽ không chạy lung tung nữa đâu.”
Lông mày Khương Chi khẽ động, nghe xong những lời này thì cô cảm thấy Tiểu Diệu càng giống một người anh trai hơn.
Cô ngước mắt nhìn Tiểu Ngự, cũng không tức giận, cô đã suy nghĩ rất nhiều vào giây phút giữa sự sống và cái chết, cũng không muốn cản trở Tiểu Ngự nữa, nhưng bây giờ Cận Phong Sa đang trong tình cảnh nguy hiểm, anh ấy có thể sống sót hay không thì cũng không thể nói chắc được.
Cô không biết nên nói chuyện này với Tiểu Ngự ngay bây giờ, hay đợi trở về rồi mới nói.
Khương Chi đứng dậy rồi ngồi cạnh Tiểu Ngự, giơ tay chạm vào mái tóc rối bời của cậu, nói với giọng dịu dàng: “Sao vậy? Con còn giận mẹ vì lúc trước mẹ đã ép con đến Bắc Kinh à?”
Nghe thấy lời nói dịu dàng ôn hòa của Khương Chi, hai mắt Tiểu Ngự đỏ lên, nhưng cậu bé lại mím môi thật chặt, không nói gì.
“Lúc đó thật sự rất nguy hiểm, con cũng nhìn thấy rồi mà, mẹ hứa với con, hai ngày nữa mẹ sẽ dẫn các con về, có được không?” Khương Chi mỉm cười, cô cũng không để ý mà chạm nhẹ vào chóp mũi của Tiểu Ngự rồi nói như vậy.
Tiểu Ngự chớp mắt, cậu bé cố gắng kìm nén nước mắt.
Giọng cậu bé có chút khàn khàn: “Mẹ. . . Mẹ ơi, Lão Cận thế nào rồi?”
Mấy ngày nay Tiểu Ngự đã suy nghĩ rất nhiều, Lão Cận đã kết hôn sinh con rồi, lúc cậu bé còn ở Lan Hương, Dư Hồng Mai cũng không thích cậu bé, ngày nào bà ta cũng nói chuyện giống như nã pháo vậy, cậu bé sống ở đó không vui, cuối cùng lão Cận mới dẫn cậu bé đến huyện Thấm.
Nhưng Tiểu Ngự biết rằng, lão Cận đã đưa cho Dư Hồng Mai rất nhiều tiền để bà ta không đi chung với bọn họ.
Cậu bé chỉ muốn sống chung với lão Cận, nhưng hình như cậu bé đã gây thêm nhiều chuyện phiền phức cho ông ấy, hơn nữa cuối cùng khi cậu bé rời đi, tình cảnh lại nguy hiểm như vậy, lúc đó cậu bé không kịp hoàn hồn, không biết lão Cận bây giờ như thế nào rồi, có lo lắng cho cậu bé hay không.
Sau khi cậu bé trở về, nhất định phải đi thăm lão Cận mới được.
“Anh cả! Sao anh lại không quan tâm mẹ có khỏe hay không? Mẹ cứu anh cho nên mới bị thương đó!” Tiểu Diệu tỏ vẻ không vui, cậu bé trừng đôi mắt hạnh xinh đẹp, phồng miệng giống như một con ếch con.
Tiểu Ngự lập tức ngẩn người, cậu bé vặn vẹo ngón tay, lắp bắp nói: “Anh. . . anh. . .”
Cậu bé cũng lo lắng cho mẹ mình, nhưng lại không thể nói những câu quan tâm thành lời.
Tiểu Diệu khẽ cau mày, cậu bé nắm lấy tay Khương Chi, trách móc Tiểu Ngự: “Anh cả, anh thật sự quá đáng lắm rồi.”
Tiểu Ngự cúi đầu, vẻ mặt hơi cô đơn.
Cậu bé đã bị bán đi lâu như vậy, tất cả những gì cậu bé nhớ được chỉ là mẹ mình không tốt như thế nào, sau khi trở về, tuy cậu bé đã dần dần chấp nhận người mẹ bây giờ, nhưng nếu bảo cậu bé rời khỏi lão Cận, thì cậu bé vẫn cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Cậu bé không biết phải diễn tả cảm xúc này như thế nào, nhưng cậu bé cũng biết chuyện mình chạy loạn đi tìm lão Cận là không đúng.
Đúng lúc này, một bàn tay mảnh khảnh hơi lạnh đặt lên đầu cậu bé.
Khương Chi cười khẽ, giọng điệu trêu chọc: “Tiểu Ngự đã lớn rồi, không còn giống như lúc trước nữa, động chút lại nóng giận như pháo đốt vậy, không tệ đâu, nếu chuyện này có thể khiến con trưởng thành thì cũng là chuyện tốt, ít nhất con sẽ không trở thành đứa nhỏ nghịch ngợm khiến người khác chán ghét.”