Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 421

Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:17:24
Lượt xem: 24

Khương Chi chỉ không ngờ rằng nhà họ Từ và nhà họ Thi lại có mối quan hệ sâu xa, theo lời của Tưởng Chính Cương, lúc trước lão đại của nhà họ Từ từng nhập ngũ với Thi Liên Chu, sau đó anh ta bị què, ngọn nguồn của chuyện này nhất định có liên quan đến Thi Liên Chu sao?

“Phì! Tưởng Chính Cương, ông có thể suy nghĩ rồi mới mở miệng nói chuyện không vậy? Lão đại của nhà họ Từ bị què thì liên quan gì đến nhà chúng tôi chứ? Ông đừng có cứ mở miệng ra thì lại đánh rắm!” Bà Thi cầm một cái ly lên rồi ném thẳng xuống dưới chân Tưởng Chính Cương, nói với giọng vô cùng lạnh lùng.

Tưởng Chính Cương cúi đầu nhìn xuống, khi ông ta lại ngước mắt lên thì ánh mắt đã thay đổi có phần hung tợn.

Ông ta nói với giọng điệu âm trầm: “Thủ trưởng, xem ra ông thực sự không định giúp đỡ tôi đúng không?”

Sắc mặt Thi Bỉnh Thiên lạnh lùng nghiêm túc, ông ấy cũng không thèm nhìn Tưởng Chính Cương.

Thi Khâm Chu ha hả cười một tiếng: “Đồng chí Tưởng, cổng ở chỗ này.”

Tuy tính tình của anh ấy không tệ, cũng suy nghĩ đến chuyện mọi người đều là đồng nghiệp, nhưng bây giờ có người đến nhà bọn họ ngang ngược khiêu khích, anh ấy cũng không thể làm được chuyện lấy mặt nóng áp vào m.ô.n.g lạnh của người ta, đợi Tưởng Chính Cương bước ra khỏi cánh cửa này, đừng nói là lão Tưởng, sợ rằng sau này tiếng đồng chí Tưởng này cũng khó gọi.

“Ha hả, tốt, nhà họ Thi mấy người, tốt lắm!” Tưởng Chính Cương cười lạnh, ông ta không nói thêm gì nữa, cất bước rời đi.

Nhà họ Thi lại trở nên im lặng.

Mặc dù Tưởng Chính Cương đã bị đuổi đi nhưng không có ai thở phào nhẹ nhõm.

“Cha mẹ, con sợ nhà họ Tưởng sẽ nhập quân vào nhà họ Từ.” Thi Ninh Chu xưa nay luôn có chính sách ngoại giao mềm dẻo, anh ấy nghĩ đến chuyện sau này lại có thêm một nhà “kẻ thù” thì đau đầu đến mức vò đầu bứt tai.

“Ừ, nhập vào thì cứ nhập vào, làm như ai sợ nhà họ Tưởng của ông ta vậy.” Bà Thi cân quắc không nhường tu mi(*), lông mày nhíu lại, chẳng hề nao núng.

(*) Cân quắc không nhường tu mi: Người phụ nữ khí phách không kém thua đàn ông

Khóe môi Thi Ninh Chu giật giật, có quá nhiều đối thủ chính trị không phải là điều tốt.

Bữa cơm ăn cũng chẳng còn vị gì.

Ăn xong, bốn đứa nhỏ thường có thói quen ngủ trưa, cho nên bọn họ không vội vàng trở về, Thi Liên Chu cũng ôm Khương Chi về phòng.

Anh đứng trước cửa sổ, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, ai cũng có thể thấy tâm trạng anh không tốt.

Khương Chi mua một lon cà phê trong cửa hàng hệ thống đưa cho Thi Liên Chu, anh khá thích món đồ uống này.

Thi Liên Chu vừa nhận lấy, đã nghe Khương Chi chậm rãi nói: “Lão đại nhà họ Từ? Anh ta là người như thế nào?”

Người nửa đường đến thủ đô như Khương Chi, cũng không biết nhiều về tình hình Bắc Kinh, nhưng nếu cô đã gả cho Thi Liên Chu, thì cô không thể nào tránh khỏi những chuyện này, nếu như cô biết trước những chuyện này, sau này gặp chuyện sẽ không bị động.

Thi Liên Chu nhìn cô một cái, thẳng thắn nói: “Lúc Mạnh Dần gặp nạn, thực ra cậu ấy vẫn còn cơ hội sống sót, Từ Triết vì muốn tranh công với anh, cho nên biết chuyện mà không báo, khiến cho toàn bộ tiểu đội của Mạnh Dần bị tiêu diệt, không còn thi cốt.”

Khương Chi cau mày.

Tuy rằng cô biết rất ít chuyện về quân sự, nhưng cô cũng biết ý nghĩa của từ “chiến hữu”, Từ Triết này nhất thời làm việc theo cảm tính mà đã g.i.ế.c c.h.ế.t vô số người, hành vi này thực sự khiến người ta cảm thấy ghê tởm và khinh thường.

Thi Liên Chu ngẩng đầu uống mấy ngụm cà phê, lạnh giọng nói: “Sau đó, anh đánh gãy chân anh ta.”

Khương Chi ngạc nhiên liếc nhìn Thi Liên Chu, sau đó cô mỉm cười, đây đúng là chuyện mà anh sẽ làm: “Sau đó thì sao?”

“Mặc dù nhà họ Từ có rất nhiều người, nhưng phần lớn đều là hạng người bè lũ xu nịnh, Từ Triết được coi là người có triển vọng nhất, anh đã đánh gãy chân anh ta, cho nên nhà họ Từ đương nhiên không chịu bỏ qua, sau đó anh tự nguyện rời đơn vị, từ bỏ quân hàm, bọn họ không thể làm quá mức, cứ vậy mà từ bỏ.”

Đột nhiên, Thi Liên Chu khẽ cười một tiếng, nhưng giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Sau đó, nhà họ Từ hận nhà họ Thi, bọn họ chưa từng bỏ qua bất cứ cơ hội khiến nhà họ Thi chịu thiệt, nhiều năm như vậy, chẳng khác nào lũ chó điên.”

Thi Liên Chu đặt cà phê lên bàn phát lên một tiếng bộp, anh khẽ cười nhẹ, sau đó thẳng thắn nói: “Nhưng mà, chuyện này không phải rất tốt sao? Chó cắn chó, miệng đầy lông.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-421.html.]

Khương Chi không nói nên lời.

Chó cắn chó?

Đúng như dự đoán, Thi Liên Chu vẫn luôn hận nhà họ Thi, hận ông Thi đã dùng mạng sống của Mạnh Dần và những người khác để đổi lấy quyền lực và sự giàu có của nhà họ Thi.

Có lẽ khi Thi Liên Chu đánh gãy chân Từ Triết, anh cũng suy nghĩ không muốn cho nhà họ Thi sống tốt, đồng thời muốn những của cải đến tay bọn họ tan biến giống như mây khói.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Khương Chi nhìn Thi Liên Chu không khỏi có chút cảm khái.

Người đàn ông này thực sự là một nhân vật phản diện xuất sắc, khi anh trở nên tàn nhẫn, thậm chí còn có thể đẩy người nhà của mình vào con đường chết.

“Vậy anh quen biết Nguy Di như thế nào? Em thấy anh ấy khá nghe lời anh.” Nếu như cô đã hỏi rồi, vậy thì cứ dứt khoát hỏi đến cùng.

Nguy Di là người Hồng Kông, hội Tam Hợp có thế lực lớn mạnh, người như Nguy Di cũng không dễ gì tin tưởng người khác, lại càng không phải kiểu người dễ mở lòng.

Thi Liên Chu nhìn Khương Chi, một chút ý cười nhạt hiện lên tròn đôi mắt: “Vừa mới kết hôn đã muốn tìm hiểu anh rồi đúng không?”

Khóe miệng Khương Chi giật giật, rõ ràng là một câu hỏi rất đơn giản, nhưng Thi Liên Chu cũng có thể kéo đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Thi Liên Chu thu lại ý cười, lời ít ý nhiều mà nói: “Anh đã cứu Nguy Di, lúc trước, khi thủ lĩnh cũ của hội Tam Hợp qua đời, Nguy Di có thế lực đơn bạc cho nên bị người ta đuổi giết, anh đã cứu cậu ấy.”

Khương Chi nghe xong lời này lại cảm thấy thổn thức.

Đây không phải kịch bản phản diện, đây rõ ràng là nhân vật chính!

Lúc trước cô đọc tiểu thuyết, người ra khỏi nhà thì có thể cứu thiếu chủ, tổng tài gì đó luôn là nữ chính, còn Thi Liên Chu thì hay lắm, tùy ý nhặt được ông chủ nhỏ của hội Tam Hợp, cái đùi lớn này thật sự đủ thô mà.

DTV

Hai người trò chuyện không bao lâu, Thi Liên Chu xoa xoa thái dương rồi nghỉ trưa.

Khương Chi ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng sờ gò má của anh.

Đôi mắt phượng của Thi Liên Chu nhắm lại, vẽ ra một đường cong dài hẹp, ngay cả khi ngủ anh cũng hơi nhíu mày, môi mỏng mím chặt, rõ ràng vô cùng lạnh nhạt, vừa nhìn đã biết là người khó ở chung.

Cô đứng dậy rời khỏi phòng, lặng lẽ đóng cửa lại, chuẩn bị đi xem mấy anh em Tiểu Ngự.

Khương Chi vừa đi được hai bước thì đã nhìn thấy Thi Lam Chu đi ra khỏi căn phòng ở đầu hành lang.

Sắc mặt Thi Lam Chu vẫn khó coi như cũ, chỉ là không còn tái nhợt như vậy nữa, có vẻ như việc thoát c.h.ế.t trong gang tấc ngày hôm qua đã khiến cô ta tiêu hao rất nhiều tinh thần và sức lực, hôm nay cô ta vẫn luôn trốn ở nhà mẹ đẻ.

Khi nhìn thấy Khương Chi, động tác đóng cửa của Thi Lam Chu cũng dừng lại.

Thi Lam Chu cũng không trợn mắt trắng rồi xoay người rời đi như lúc trước, mà chỉ vuốt tóc rồi đi về phía Khương Chi.

Khương Chi cũng không trốn tránh mà bình tĩnh nhìn Thi Lam Chu.

Cô ta nhìn Khương Chi, nói với giọng điệu nặng nề: “Mặc dù Tưởng Nguyên Trinh lộ rồi, nhưng tôi vẫn không thích cô.”

“Lúc trước tôi không biết nhìn người, nhưng mà cô cũng thật sự không xứng với lão ngũ nhà chúng tôi, đây là lời nói thật, cô cũng đừng không thích nghe, bây giờ nhà họ Thi gây thù chuốc oán với rất nhiều người, cậu ấy cần một người vợ có gia cảnh vững chắc hơn, chứ không phải cô.”

“Tôi biết, cô sẽ cảm thấy lời nói của tôi nực cười, nhưng đây là hiện thực, chính là tình trạng thường thấy ở Bắc Kinh!”

“Người giống như cô, đã được định sẵn sẽ không hiểu được.”

Loading...