Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:31:16
Lượt xem: 28
Đây là giấc ngủ ngon nhất của Khương Chi từ khi cô xuyên qua.
Cô nghe tiếng gà gáy bên ngoài, đứng dậy rửa mặt rồi vào phòng bếp.
Đồ ăn sáng có thể ăn đơn giản chút, cô tiện tay nướng mấy cái bánh trứng gà, lại mở cửa hàng hệ thống ra.
“Sữa tươi: 9. 9 đồng / bình —— đơn vị kinh doanh: Hệ thống đổi bách hóa”
Khương Chi nhìn cái giá này, trong lòng thầm than, cô cho rằng kiếm được một khoản tiền lớn, nhưng dùng trong cửa hàng của hệ thống thì sức mua vẫn là rất kém, cho dù chỉ là sữa tươi, nếu như ngày nào cô cũng uống thì cũng chỉ có thể uống được hơn hai tháng.
Mặc dù đau lòng, nhưng cô vẫn mua hai bình.
Cơ thể của cô và Đản Tử đều bị suy nhược, tốt nhất là mỗi ngày nên uống một ly sữa tươi, như vậy thì phục hồi nguyên khí cũng sẽ nhanh hơn chút.
Lúc Khương Chi bưng đồ ăn sáng về phòng, Tiểu Qua đã thức dậy rồi.
Cô cười nói: “Mau dậy đi, ăn sáng xong rồi đi học.”
Tiểu Qua trả lời một tiếng thật to rõ, bò dậy từ trên giường, lúc cậu bé mặc quần áo, khóe mắt vẫn luôn liếc nhìn áo khoác mới ở trong túi, dù sao cũng là trẻ con, cậu bé không biết che giấu tâm tư.
Khương Chi mỉm cười: “Con nhớ mặc áo khoác mới và giày bông mới, mua là để mặc đó.”
Tiểu Qua gần như không dám tin vào lỗ tai của mình: “Thật sao ạ? !”
Khương Chi trực tiếp dùng hành động chứng minh lời nói của mình, cô bước đến, động tác không thành thạo mà mặc quần áo mới cho Tiểu Qua, quả nhiên là người dựa vào ăn mặc, Tiểu Qua bắt đầu trở nên ưa nhìn hơn rồi.
Quần áo ban đầu của Tiểu Qua không nói đến cũ hay không cũ, bẩn hay không bẩn, nhưng mà kích cỡ thì rất nhỏ, hơn nữa hiệu quả giữ ấm cũng rất kém.
Tiểu Qua phải đi học, cả ngày đều phải ở trường học lạnh như băng, không có một bộ quần áo dày giữ ấm rất dễ bị bệnh, hơn nữa con người sống thì quan tâm đến “Ăn uống mặc dùng”, cũng là những thứ khi bọn họ có điều kiện thì sẽ chọn để cải thiện đầu tiên.
Tiểu Qua cười đến tận mang tai, tay nhỏ bé sờ quần áo, dáng vẻ vô cùng vui mừng.
“Mau đi rửa mặt ăn cơm.”
Khương Chi thúc giục một tiếng, Tiểu Qua chạy ra ngoài giống như một trận gió lốc nhỏ.
Cô lắc đầu một cái, cầm cái lò nhỏ đi đến phòng bếp bỏ than vào trong, sau đó mới trở về ăn sáng.
Sau khi ăn bữa sáng dinh dưỡng phong phú, Khương Chi liền khóa cửa, kéo Tiểu Qua đi ra ngoài.
Chờ buổi chiều khi Tiểu Qua tan học, cô lại đón cậu bé lên thị trấn xem phim, buổi sáng vẫn phải đào măng, nhưng mà cô biết trên núi nguy hiểm, cho nên phải chú trọng phương pháp, vừa lúc thừa dịp măng núi vẫn chưa trưởng thành thành trúc mà đào hết, để tăng tài sản của cô lên.
Tiểu Qua đeo cặp mới, cậu bé ngẩng đầu cả đường đi, giống như một con khổng tước nhỏ kiêu ngạo.
Lúc này có không ít đứa nhỏ đang trên đường đi học, bọn nhỏ tụ năm tụ ba thành kết nhóm kết đội, nhưng không có ngoại lệ nào, ánh mắt của mấy đứa nhỏ nhìn về phía Tiểu Qua đều tràn đầy hâm mộ, thời đại này, đến cơm ăn cũng không đủ no, lại có đứa nhỏ nào đó có thể mặc bộ đồ mới, đeo cặp mới đi học?
Tiểu Qua cảm nhận ánh mắt hâm mộ của mọi người thì cậu bé lại nhếch môi cười rồi.
Lúc trước đều là cậu bé hâm mộ người khác.
Khương Chi rũ mắt nhìn Tiểu Qua, cô lấy một gói kẹo trái cây từ trong túi - thật ra là cô từ đổi kẹo từ trong cửa hàng cỉa hệ thống, cô mở ra đưa cho Tiểu Qua: “Chia kẹo cho bạn học của con đi, ở trường phải hòa đồng với bạn bè biết không?”
Tiểu Qua ngạc nhiên nhìn Khương Chi một cái, sau đó câu bé liền vui mừng đi chia kẹo cho các bạn.
Ở thập niên 80 thì kẹo là thứ quý giá, nhất là kẹo sữa, kẹo trái cây được đóng gói đẹp mắt, lại chỉ có huyện thành mới có, bọn nhỏ vừa nhận được kẹo thì tất cả đều không nhịn được mà hoan hô ra tiếng, tâm trạng tốt đẹp của một ngày cứ như vậy bắt đầu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-42.html.]
Khương Chi khẽ cười, niềm vui của bọn nhỏ luôn đến nhanh như vậy.
Lúc đến trường học, Tiểu Qua và những người bạn học đi cùng đường đã trở thành một nhóm, bọn nhỏ kề vai sát cánh đi vào trường học.
Khương Chi đút một tay trong túi, mỉm cười và vẫy tay với cậu bé.
Lúc này, một giọng nam trong trẻo vang lên sau lưng: “Cô là mẹ của Khương Nam Qua đúng không?”
Khương Chi quay đầu lại thì nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đang dắt xe đạp, trông anh ấy có vẻ cao gầy, một mái tóc dài đen nhanh, nụ cười trên mặt vô cùng cởi mở, khiến người ta cảm thấy thiện cảm gấp đôi.
Khương Chi thoáng nhớ lại, liền nhớ rằng ngày đó lúc cô đi thăm phòng học đã từng gặp anh ấy, cô khách sáo nói: “Thầy giáo An?”
DTV
Cô từng nghe hiệu trưởng nói, thầy giáo An này đến từ huyện Thẩm.
An Thiên Tứ hơi ngạc nhiên nói: “Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Khương Chi cười không nói.
An Thiên Tứ cũng không thèm để ý, anh ấy cười tỏa sáng nói: “Khương Nam Qua là một hạt giống tốt, em ấy học thuộc lòng rất nhanh, năng lực hiểu bài cũng tốt hơn những em học sinh khác, cô có thể đưa cậu bé đi học là quyết định rất tốt, sau này em ấy nhất định có thể thi lên đại học, trong nhà phải cho em ấy đi học lâu dài mới được.”
Hôm qua An Thiên Tứ dạy Khương Nam Qua, anh ấy còn cảm thấy giật mình vì sự thông minh của thằng bé.
Khương Chi nghe vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy tự hào, cô luôn miệng nói: “Thầy giáo An yên tâm, tôi nhất định sẽ cho Tiểu Qua đi học thật tốt, ngày thường thằng bé ở trường học còn cần thầy chăm sóc nhiều hơn.”
“Đó cũng là bổn phận của tôi, cô không cần lo lắng.”
An Thiên Tứ có thể nhìn ra Khương Chi nói những lời này đều là thật lòng, anh ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh ấy làm thầy giáo đã năm năm, đúng thật là lần đầu tiên gặp được đứa nhỏ có thiên phú như vậy, nếu như em ấy vì nguyên nhân gia đình mà thôi học thì thật sự quá đáng tiếc rồi.
Hai người khen qua khen lại, trò chuyện với nhau rất vui.
Sau khi Khương Chi tạm biệt An Thiên Tứ, thì đi đến nhà Khương Đức Hải.
Đầu mùa xuân, dã thú trên núi quá nhiều, nếu như chỉ dựa vào bản thân cô, không chỉ có nguy hiểm mà cô cũng không nắm chắc ở trong khoảng thời gian ngắn có thể đào nhiều măng núi hơn, thứ kia đối với người khác mà nói là đồ ăn khó ăn, nhưng đối với cô mà nói đó, măng núi chính là bạc trắng lóa đó!
Cô phải cân nhắc lợi dụng sức lực của người khác, ở trong thời gian ngắn nhất mà dùng hết khả năng để đào măng núi.
Dù sao thì giá cả mà hệ thống đưa ra sẽ giảm dần theo thời gian, chuyện này đối với cô mà nói, không nghi ngờ gì chính là “Tin dữ”.
Khương Chi bây giờ đã xem như là khách quen của nhà Khương Đức Hải rồi.
Việc cô đến chơi được Khương Đức Hải và Điền Hoán Mai đồng lòng chào đón, hai người tối hôm qua đều may mắn nếm được mùi vị của món thịt heo rừng nướng, bây giờ nhớ lại bọn họ vẫn thèm chảy nước miếng, hận thời gian không thể trở lại tối hôm qua, để bọn họ có thể thưởng thức thêm một lần nữa.
Điền Hoán Mai cười híp mắt rót trà cho cô, bà ấy nói: “Cháu đừng để ý đến mụ đàn bà Khương Quế Phân kia, không có chuyện gì đâu.”
Khương Chi xua tay, cô nói: “Cháu không để ý chuyện của thím Quế Phân, bây giờ cháu đến là vì có chuyện muốn bàn bạc với chú Đức Hải.”
Điền Hoán Mai nghe vậy, đôi mắt cũng sáng lên rồi.
Nhà bà ấy trong khoảng thời gian này vì có Khương Chi Tử nên được ăn rất nhiều bữa thịt, cô gái này không biết nói sao nữa, chưa nói tới chuyện làm việc chu đáo khiến người khác không bắt bẻ được gì, mà lần nào cô cũng có thể để người bên cạnh hưởng lợi ké, chuyện con bé muốn bàn bạc nhất định là chuyện tốt.
Nghĩ như vậy, Điền Hoán Mai liền nhiệt tình nói: “Gì mà bàn bạc hay không bàn bạc chứ, có chuyện gì cháu cứ nói.”
Khương Đức Hải nhìn vợ một cái, ông ấy cũng không phản bác mà hút thuốc nói: “Cháu gái, cháu nói đi, chú có thể giúp cháu làm gì?”