Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 417
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:17:17
Lượt xem: 25
Khoảng chừng hai phút sau, anh xuống lầu với gương mặt như đóng băng.
“Làm sao vậy?” Khương Chi bưng bát canh gà trong tay, khi nhìn thấy sắc mặt giá rét của anh thì cô cũng nhíu mày.
“Anh có việc phải ra ngoài một chuyến, sẽ trở về hơi muộn nên em ngủ trước đi!” Thi Liên Chu nhận bát canh, uống một hơi hết sạch, cũng không để ý đến ông cụ và bà cụ vẫn còn ngồi đây mà cúi người hôn môi cô, nói hai câu trấn an cô rồi cầm áo khoác lên rời khỏi đại viện.
“Có phải xảy ra chuyện gì không?” Ôn Hoa Anh nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, bà ấy hơi lo lắng.
Thi Bỉnh Thiên thì híp mắt lại, lạnh lùng cười nói: “Cho dù có thật sự xảy ra chuyện gì thì chắc chắn cũng không phải con của bà xảy ra chuyện.”
Bà cụ tức giận lườm ông ấy.
Môi đỏ của Khương Chi mím lại, cô nhìn về phía Ôn Hoa Anh: “Mẹ, trong nhà có xe đúng không? Con muốn đi theo xem thử.”
Ôn Hoa Anh gật đầu nói: “Để mẹ lấy chìa khóa xe cho con.”
Khương Chi lái xe, đuổi theo phía sau xe của Thi Liên Chu. Vì trời tối, trên đường phố vắng vẻ nên Thi Liên Chu càng lái nhanh hơn.
Anh nhìn vào kính chiếu hậu rồi thu hồi tầm mắt lại, môi mỏng của anh vẫn mím chặt, không dừng xe lại mà còn tăng tốc để Khương Chi đuổi theo phía sau.
Hai người lái xe một trước một sau, xe chạy thẳng đến một nhà kho bỏ hoang gần Phong Lâm Vịnh.
Xuống xe, Khương Chi đi thẳng đến chỗ Thi Liên Chu đang chờ mình: “Xảy ra chuyện gì?”
Thi Liên Chu nắm chặt mấy ngón tay hơi lạnh của cô, giọng nói thản nhiên như đang tường thuật lại: “Tưởng Nguyên Trinh đang ở đây.”
“Tưởng Nguyên Trinh sao?” Đuôi lông mày của Khương Chi nhếch lên.
Cô không cho rằng Thi Liên Chu đến nhà kho này để hẹn hò gì đó với Tưởng Nguyên Trinh, hai mắt cô híp lại, như có điều suy nghĩ: “Anh cho người giám sát cô ta sao? Cô ta làm gì rồi?”
Thi Liên Chu nhìn cô mà không nói chuyện, anh nắm tay cô đi về phía nhà kho.
Khương Chi mím môi, đi theo anh đến nhà kho.
Lúc cô vừa bước vào cửa nhà kho thì đã lập tức nghe thấy giọng nói bén nhọn của Tưởng Nguyên Trinh: “Các người làm thế này chính là bắt cóc, là bắt cóc! Nhà họ Tưởng sẽ không bỏ qua cho các người!”
Khương Chi nhìn Thi Liên Chu đứng bên cạnh mình.
Hai người họ đi vào trong thì Tạ Lâm cũng lập tức bước lên đón.
Trên mặt Tạ Lâm đã không có ý cười như trước kia, mà trái lại anh ấy vô cùng nghiêm túc nói: “Ông chủ, bà chủ.”
Khương Chi nhìn Tưởng Nguyên Trinh, tuy số lần hai người họ đối diện nhau không nhiều, tính ra thì lần này cũng mới là lần thứ ba mà thôi, thế nhưng mỗi lần gặp lại, trông cô ta càng chật vật hơn lần trước đó.
Tưởng Nguyên Trinh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, trên mặt không trang điểm, sắc mặt đã trắng như một tờ giấy.
Cô ta nhìn thấy Thi Liên Chu, bờ môi bỗng nhúc nhích nhưng lại không thể nói được một chữ.
Thi Liên Chu cũng chỉ hờ hững nhìn thoáng qua Tưởng Nguyên Trinh, anh nhìn Tạ Lâm hỏi: “Người đâu?”
Tạ Lâm chỉ tay đến một góc, Khương Chi cũng nhìn theo phía Tạ Lâm chỉ, vẻ mặt cô khẽ co rút.
Ở đó là một xác c.h.ế.t của đàn ông, mà nói cho chính xác thì đó là một bộ t.h.i t.h.ể đã bị cắt rời, chia năm xẻ bảy, mỗi một phần được cắt rời ra cũng không tính là nhỏ, tuy lúc này đã được ghép lại thành một bộ xác rất miễn cưỡng nhưng nhìn thế nào cũng rất đáng sợ.
Thi Liên Chu lạnh lùng nhìn thoáng qua, lông mày chưa từng nhúc nhích: “Đã xác định là Tưởng Hạo sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-417.html.]
Tạ Lâm nghiêm túc gật đầu.
“Tưởng Hạo?” Khương Chi thắc mắc Tưởng Hạo và Tưởng Nguyên Trinh có mối quan hệ thế nào?
Tạ Lâm nhìn Thi Liên Chu, rồi giải thích với Khương Chi: “Bà chủ, Tưởng Hạo là con trai duy nhất của chú Tưởng Nguyên Trinh, chính là em họ của cô ta, hắn là một tên lông bông, thường xuyên phạm tội, bọn lưu manh lần trước cũng là do hắn thuê nhưng tiền thuê là do Tưởng Nguyên Trinh trả.”
Khương Chi rất ngạc nhiên, cô đã biết dưới tay cô ta không có người nhưng cũng không ngờ cô ta ngu đến mức dùng em họ của mình.
Hơn nữa dưới tình hình trước mắt, hẳn là cái c.h.ế.t của Tưởng Hạo không thể thoát khỏi có liên quan đến Tưởng Nguyên Trinh.
Trái lại Tưởng Nguyên Trinh này đúng là tàn nhẫn, vì muốn tiêu diệt chứng cứ mà có thể ra tay với cả em họ mình.
Tạ Lâm nói tiếp: “Ông chủ đã ra lệnh cho tôi theo dõi Tưởng Nguyên Trinh, tôi cũng không ngờ tối hôm nay lại nhìn thấy cô ta lái xe đến vùng ngoại ô, tôi lập tức chặn đường cô ta, đến khi mở cốp xe sau thì phát hiện một t.h.i t.h.ể đựng trong rương hành lý.
“Đã để tên cầm đầu nhóm lưu manh kia xác nhận chưa? Xác định xác c.h.ế.t này là của Tưởng Hạo sao? Đúng là Tưởng Hạo đã thuê hắn sao?”
Lúc Tạ Lâm nói chuyện, Tưởng Nguyên Trinh không phản bác một lời nào, giống như cô ta đã cam chịu số phận.
Trong mắt Thi Liên Chu vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, vẫn hoàn toàn thờ ơ như trước đây: “Tống cô ta đến sở cảnh sát đi!”
Bỗng nhiên Tưởng Nguyên Trinh ngẩng đầu nhìn về phía Thi Liên Chu. Nếu đưa cô ta đến sở cảnh sát, cho dù nhà họ Tưởng có quyền thế ngập trời cũng không thể gạt được, huống hồ người cô ta g.i.ế.c lại là em họ mình, nhà họ Tưởng có thể che chở cho cô ta không thì vẫn chưa thể biết được.
Cô ta không ngờ Thi Liên Chu nhẫn tâm như vậy, hoàn toàn không chừa cho cô ta một cơ hội sống sót nào.
Tưởng Nguyên Trinh ngây ngốc nhìn Thi Liên Chu, trong mắt cô ta là sự tuyệt vọng mà ngây dại, giọng nói trở nên điên cuồng: “Anh không thể đối xử với em như vậy! Anh phải cưới em, anh phải cưới em mới đúng! Anh năm, nhất định anh phải cưới em, vì sao anh thay lòng đổi dạ? Vì sao?”
Khương Chi nghe thấy lời nói điên cuồng của Tưởng Nguyên Trinh thì bàn tay chợt siết chặt.
Thi Liên Chu nhìn cô ta, khóe môi lạnh lùng cong lên, biểu cảm trên mặt càng giá rét hơn bình thường.
Tưởng Nguyên Trinh thấy Thi Liên Chu hoàn toàn không muốn để ý đến mình thì cười “ha ha” hai tiếng, ngay sau đó tròng mắt cô ta đã đỏ ngầu nhìn về phía Khương Chi, ánh mắt vô cùng hung ác, cô ta chỉ ước gì có thể uống m.á.u cô, ăn thịt cô nhưng đến sau cùng cũng không nói được câu nào.
Hôm nay, lúc Tưởng Nguyên Trinh bị chặn đường, cô ta đã biết rõ kết thúc của mình, cô ta không sợ mà cũng lười cầu xin tha.
Thi Liên Chu nghiêng người chắn trước Khương Chi, hàm dưới căng cứng.
“Giao cô ta cho cảnh sát.”
Anh đưa bút ghi âm cho Tạ Lâm. Phạt cả hai tội là thuê người cưỡng gian và g.i.ế.c người, có nhà họ Thi vận hành trong đó, cho dù Tưởng Nguyên Trinh có ba đầu sáu tay cũng không thể sống sót trở ra.
DTV
Lúc Tạ Lâm cho người đưa Tưởng Nguyên Trinh ra, ánh mắt cô ta vẫn còn lưu luyến nhìn Thi Liên Chu.
Khương Chi híp mắt. Cặp đôi trong tiểu thuyết của Thi Liên Chu lại dễ dàng bị log out như thế, nói ra đúng là buồn cười.
Cô ta quá cẩn thận, cẩn thận đến mức tự cắt đứt đường sống của chính mình.
Luật pháp hiện tại rất nghiêm, vừa nghiêm khắc vừa nhanh chóng, án g.i.ế.c người phân t.h.i t.h.ể thế này thuộc vào án nghiêm trọng, sẽ bị xử tử hình, mà còn là lập tức thi hành án, sẽ không để tội phạm có cơ hội sống lâu hơn.
Trái lại Tưởng Nguyên Trinh có thể hòa giải với người nhà của nạn nhân, cộng thêm có nhà họ Tưởng dàn xếp, nói không chừng cũng có thể chỉ ngồi trong tù mấy năm rồi được thả. Thế nhưng đáng tiếc nạn nhân bị cô ta g.i.ế.c lại là em họ mình, có lẽ chuyện hòa giải sẽ rất khó, cộng thêm nhà họ Thi tạo áp lực, xem như cô ta xong đời rồi.
Sau này không còn Tưởng Nguyên Trinh nhảy ra tìm đường c.h.ế.t nữa rồi.
Trong thoáng chốc tâm trạng Khương Chi cũng hơi phức tạp.
Cô còn cho rằng Tưởng Nguyên Trinh sẽ là đối thủ lâu dài của mình, vì dù sao cô ta cũng là một người đủ kiên nhẫn nhưng không ngờ sự kiên nhẫn của cô ta chỉ dành cho Thi Liên Chu, một khi có người ngăn cản con đường của mình, sự kiên nhẫn kia sẽ sụp đổ ngay lập tức.