Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 415
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:17:13
Lượt xem: 25
Khương Chi ngồi ở ghế lái phụ, trong tay cầm sổ hộ khẩu của hai người, cô cười nhìn người bên cạnh, nói: “Anh mang theo từ bao giờ vậy?”
Thi Liên Chu lái xe bằng một tay, một tay khác đưa đến nắm tay cô nhưng không trả lời.
Văn phòng dân chính.
Thủ tục làm giấy kết hôn còn thuận lợi hơn Khương Chi tưởng tượng rất nhiều, lúc hai người họ đi ra từ văn phòng dân chính thì vẻ mặt cô vẫn còn hoảng hốt, cô phải mở giấy kết hôn trong tay mình ra nhìn lại.
Ảnh chụp trên đó là ảnh trắng đen, cô nở nụ cười trên mặt nhưng Thi Liên Chu ở bên cạnh vẫn có vẻ mặt lạnh lùng như thế.
Thời này, làm giấy kết hôn đều là giấy đăng ký bằng văn bản, đóng con dấu đỏ thẫm, như vậy đã xem như có hiệu lực pháp luật rồi.
Ngày 23 tháng 5 năm 1984.
Khương Chi cầm giấy kết hôn rồi nghiêng đầu nhìn, trên mặt nở nụ cười: “Anh Thi, sau này phiền anh phải quan tâm em nhiều hơn!”
Thi Liên Chu nhìn cô, đột nhiên anh cười khẽ, không nói chuyện mà chỉ đan ngón tay mình vào ngón tay cô.
Khương Chi giật mình. Cô rất ít khi nhìn thấy anh cười, mà cho dù anh có cười cũng đều mang ý châm chọc, thế nhưng khi anh cười lại khiến cô có cảm giác xua tan mây đen sẽ nhìn thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ, tựa như băng tuyết đang tan chảy trong nắng ấm.
Thì ra khi Thi Liên Chu cười lên là đẹp nhất.
Đường trở về rất nhanh, lúc họ đến đại viện thì mọi người đã tụ tập ở đây đầy đủ cả rồi.
Hai tay Ôn Hoa Anh cầm hai tờ giấy kết hôn, bà ấy nhìn bên phải, rồi lại nhìn bên trái, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, khiến nếp nhăn ở khóe mắt nhiều hơn vài đường, thế nhưng bà ấy cũng không màng đến vấn đề này, chỉ vui vẻ mà xoay tròn tại chỗ.
Cuối cùng con trai của bà ấy đã không còn là người độc thân nữa rồi.
Ôn Hoa Anh vui mừng khôn xiết, bà ấy mở lời: “Hôm nay ở lại đây một đêm đi! Ngày mai lại đưa mấy đứa bé về.”
Khương Chi thấy bà cụ vui vẻ như vậy thì không đành lòng làm phật lòng bà ấy nên cô đã đồng ý.
Thi Liên Chu chỉ nói với Khương Chi là anh phải quay về công ty một chuyến.
Bộ phim đã được quay xong xuôi, chỉ còn khâu chuẩn bị để công chiếu nên anh phải quay về xử lý.
…
Sau khi Thi Lam Chu rời khỏi đại viện, vốn dĩ cô ta đã muốn về nhà nhưng nghĩ đến Đàm Chính Quang lấy lý do ở lại văn phòng mà không muốn về nhà khiến cô ta buồn chán mà thở dài, vì vậy cô ta đã chuyển hướng đi đến Yến Lâm Uyển.
Nói ra cũng thật đáng buồn, cô ta đã sống nhiều năm như vậy rồi nhưng nơi duy nhất khiến cô ta thấy được thả lỏng lại là nhà của Tưởng Nguyên Trinh.
Thi Lam Chu hít sâu một hơi, kéo túi xách bước vào tiểu khu.
Cô ta gõ cửa, rất lâu sau đó mà vẫn chưa có người ra mở cửa.
Thi Lam Chu mím môi, cô ta cho rằng Tưởng Nguyên Trinh không có ở nhà, lúc cô ta quay người chuẩn bị rời đi thì lại giật mình khi nghe thấy tiếng kéo vật nặng truyền ra từ bên trong, Thi Lam Chu sửng sốt, cô ta không kìm được mà dán lỗ tai mình lên cửa lắng nghe.
Thế nhưng cũng đúng lúc này, cửa lại mở ra.
Một mùi m.á.u tanh nồng xộc vào mũi khiến Thi Lam Chu phải lùi lại hai bước trong vô thức.
Tưởng Nguyên Trinh với hai gò má tái nhợt cũng đã xuất hiện trong tầm mắt cô ta.
Thi Lam Chu thấy vậy, giọng nói hoảng hốt: “Nguyên Trinh, em… Em không sao chứ?”
Đáy mắt Tưởng Nguyên Trinh nổi lên cảm xúc rất kỳ dị, giọng nói khàn đặc: “Em không sao, chỉ là vừa mới dọn dẹp lại nhà kho. Sao hôm nay chị Lam Chu lại có thời gian đến đây? Chị ăn trưa chưa?”
“Chưa… Ăn… Ăn rồi.” Trực giác Thi Lam Chu cho cô ta biết Tưởng Nguyên Trinh có gì đó không đúng, nhịp tim cô ta đập nhanh như trống chầu.
“Chị có muốn vào ngồi một lát không?” Tưởng Nguyên Trinh cười, cô ta vươn tay vén sợi tóc vướng trên gò má mình ra sau tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-415.html.]
Thi Lam Chu tinh mắt phát hiện một vết m.á.u trên bàn tay của Tưởng Nguyên Trinh, trái tim trong lồng n.g.ự.c của cô ta càng đập nhanh hơn, cô ta nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, nói: “Vốn dĩ muốn tìm em nói chuyện phiếm nhưng đột nhiên nhớ đến trong đơn vị vẫn còn việc nên bây giờ chị không quấy rầy em nữa.”
Tưởng Nguyên Trinh nhìn Thi Lam Chu mấp máy môi, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, nói: “Được, ngày mai em lại hẹn chị nhé!”
Thi Lam Chu hoảng loạn gật đầu, lập tức quay đầu rời đi ngay.
Tưởng Nguyên Trinh lẳng lặng nhìn theo bóng lưng rời đi của Thi Lam Chu, ý cười ở khóe môi của cô ta biến mất, “ầm” một tiếng cửa đã bị đóng lại.
Tưởng Nguyên Trinh đứng trước cửa, nhìn vết m.á.u chói mắt vương vãi trên nền nhà mà cảm thấy nhức đầu, cô ta xoa thái dương mình, thở ra một hơi hỗn loạn, sau đó Tưởng Nguyên Trinh bước vào nhà vệ sinh, chuẩn bị múc nước ra lau dọn sạch sẽ trên sàn nhà.
Vừa bước vào nhà vệ sinh, Tưởng Nguyên Trinh nhìn .Tưởng Hạo đang nằm trong bồn tắm đã không còn hơi thở nữa, khóe môi nâng lên thành một nụ cười lạnh giá.
Biến số lớn nhất này đã bị cô ta xử lý xong rồi, Thi Liên Chu có thể làm được gì?
Lẽ nào anh còn có thể ra tay với cô ta ở ngay thủ đô này sao?
À, nếu cô ta đã không chiếm được Thi Liên Chu thì tuyệt đối sẽ không để người khác chiếm được anh!
*
Thi Lam Chu hoảng hốt chạy ra tiểu khu, leo lên xe.
DTV
Cô ta ngồi trên ghế lái mà hơi thở dồn dập, Thi Lam Chu phải cố gắng để trái tim đang đập loạn xạ của mình được bình phục lại.
Cũng không biết miêu tả như thế nào nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, dường như cô ta thấy được Tưởng Nguyên Trinh đã biến thành một con người khác, Tưởng Nguyên Trinh không còn long lanh rung động lòng người khiến người khác yêu thích như trước kia nữa, mà ngược lại trông cô ta cực kỳ khủng bố.
Thi Lam Chu hít sâu một hơi, khởi động xe, lái xe rời khỏi Yến Lâm Uyển.
Thi Lam Chu không suy nghĩ sâu xa thêm nữa nhưng trong lòng cô ta lại mơ hồ có cảm giác dường như lão ngũ không ở bên cạnh Tưởng Nguyên Trinh cũng là một việc tốt.
…
Thi Liên Chu đến công ty.
Anh vừa bước vào văn phòng thì Tạ Lâm đã bước đến đón, giọng nói của anh ấy rất nghiêm túc: “Ông chủ, tôi đã điều ra rõ việc ngài giao. Tưởng Hạo đúng là đang ở trong tiểu khu của Tưởng Nguyên Trinh, chính là Yến Lâm Uyển cạnh Vịnh Phong Lâm.”
Môi mỏng của Thi Liên Chu ngậm điếu thuốc, giọng nói cực kỳ lạnh: “Theo dõi sát sao động tĩnh của Tưởng Nguyên Trinh, trói Tưởng Hạo mang về cho tôi!”
Tạ Lâm sững sờ, tuy hơi khó xử nhưng vẫn gật đầu.
Trước kia, những loại chuyện thế này đều do Mạnh Lam ra tay nhưng thời gian trước Mạnh Lam đã đi Hồng Kông, đến bây giờ còn chưa thấy trở về nên mấy chuyện này lại phải vào tay anh ấy. Ôi, trói người sao?
Thi Liên Chu thản nhiên lên tiếng một lần nữa: “Chuẩn bị một công xưởng.”
“Công xưởng sao?” Tạ Lâm hơi giật mình, anh ấy cũng không hiểu rõ.
Thi Liên Chu nhìn anh ấy, Tạ Lâm vội vàng rủ mắt xuống mà không dám hỏi thêm gì nữa.
Thi Liên Chu vừa xử lý hết tất cả văn kiện cần thiết trong thời gian này thì chuông điện thoại đã reo lên.
“Thời gian này, cuộc sống của cậu thanh nhàn quá nhỉ! Vợ con náo nhiệt, ấm áp quá nên không thèm quan tâm tôi sống c.h.ế.t thế nào.” Giọng nói của Nguy Di ở đầu dây bên kia rất bất mãn, gần đây anh ấy như sống trong nước sôi lửa bỏng, loạn trong giặc ngoài vô cùng nguy hiểm, đến mức trong đầu đã có suy nghĩ chạy đến thủ đô lánh nạn rồi đây.
Nghe Nguy Di nói, Thi Liên Chu hỏi một câu mà không hề có thành ý: “Cậu thế nào?”
Khóe miệng Nguy Di co rút, lườm một cái. Anh ấy đã biết trước miệng của tên Thi Liên Chu này sẽ không nói ra được lời gì dễ nghe cả.
Tiếng nói của Thi Liên Chu rất trầm, anh chậm rãi nói: “Đến thủ đô đi!”
Nguy Di xoa thái dương: “Còn chưa giải quyết hết việc ở đây thì đến thủ đô làm gì?”