Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 396
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:14:44
Lượt xem: 20
Khương Chi gật đầu nói: “Ừm, g.i.ế.c người vợ mới cưới của anh ta.”
“Ồ?” Thi Liên Chu hơi nhướng mày.
Anh nhớ rõ Khương Nam Ngự vẫn luôn muốn cạy góc tường của anh, hóa ra đã kết hôn rồi à.
Khương Chi im lặng, giọng điệu có chút phức tạp nói: “Bây giờ anh ta chạy trốn rồi, không biết trốn ở đâu. Tình cảm Tiểu Ngự dành cho Cận Phong Sa rất sâu đậm, đợi khi thằng bé trở về, chỉ e không chấp nhận được sự thật đó.”
Cô không quá kinh ngạc về việc Cận Phong Sa sẽ g.i.ế.c người, chỉ có chút đáng tiếc.
Cận Phong Sa vì Dư Hồng Mai hủy hoại cả nửa đời còn lại của mình, đây rõ ràng là một cuộc mua bán lỗ vốn.
Điều cô lo lắng nhất bây giờ chính là việc Cận Phong Sa sẽ bị ngồi tù và bị kết án, sau này Tiểu Ngự không thể gặp được anh ta nữa, cô không biết nên giấu thằng bé hay là nói chuyện này cho thằng bé mới tốt, cũng có chút lo lắng sự việc này sẽ dẫn đến những ảnh hưởng sau này đối với Tiểu Ngự, sợ thằng bé sẽ đi lên con đường trong quá khứ.
“Không thể tiếp nhận được sao?” Giọng điệu của Thi Liên Chu không quan tâm, nhưng dù thế nào cũng có thể nghe ra chút giễu cợt.
Sở Khác pha cho mình một ly cà phê, bắt chéo chân nghe hai người nói chuyện. Anh ấy vừa nghe đến vụ án g.i.ế.c vợ mới cưới thì tinh thần đều phấn chấn lên, lập tức đi đến hỏi: “Ai vậy? Cận Phong Sa là ai? Sao em chưa nghe thấy bao giờ? Tiểu Ngự lại là người nào?”
Khương Chi liếc mắt nhìn Sở Khác một cái, không nghĩ rằng đến bây giờ anh ấy vẫn không biết đến sự tồn tại của Tiểu Ngự.
“Chị dâu nhỏ nhanh nói cho tôi nghe một chút đi. Kẻ g.i.ế.c vợ là người như thế nào? Nguyên nhân vì sao? Quá trình như thế nào? Tiểu Ngự lại là ai?” tâm tư hóng chuyện của Sở Khác trỗi dậy. Anh ấy sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, chỉ mong muốn có thể ngồi bên cạnh Khương Chi.
Nếu không phải Thi Liên Chu đang nhìn thì khả năng anh ấy đã đi đến ngồi bên cạnh cô rồi.
DTV
Thi Liên Chu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ít nói vớ vẩn thôi, đi ngủ đi.”
Sở Khác kêu lên, ngửa mặt ngã trên sô pha, vẻ mặt vô cùng đau đớn, than vãn: “Cậu thật không coi tôi là anh em tốt. Tôi vượt đường xá xa xôi đến đây làm bác sĩ riêng cho cậu. Còn cậu thì hay rồi, có chút sở thích buôn chuyện mà cậu cũng đáp ứng cho tôi!”
“Tôi không ngủ được! Tôi không thể sống được!”
“Tôi muốn nghe tin tức! Tôi muốn nghe! Nếu không cả đêm nay tôi sẽ không thể ngủ được, ngày mai sẽ không có cách nào về Bắc Kinh cùng với hai người! Cứu tôi đi, anh Năm, cậu nhẫn tâm nhìn tôi không ngủ cả đêm được sao?”
Nói xong, hai mắt Sở Khác rưng rưng giống như muốn khóc nhìn Thi Liên Chu.
Khóe miệng Khương Chi giật giật.
Lúc mới gặp Sở Khác còn cảm thấy anh ấy là một thanh niên nhẹ nhàng tuấn tú, không nghĩ rằng sau khi quen biết nhiều hơn thì anh ấy lại có đức hạnh như vậy. Làm gì có thanh niên nào xuất thân từ một gia đình quý tộc lại thích tám chuyện giống phụ nữ như anh ấy chứ?
Thi Liên Chu chán ghét nhìn anh ấy, nhíu mày nói: “Đủ rồi.”
Sở Khác vừa nghe thấy, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hai tai vểnh lên, ánh mắt sáng lấp lánh, nước mắt trong chốc lát cũng không còn thấy nữa.
Khương Chi vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi cảm xúc của anh ấy. Cô có thể tưởng tượng được rằng nếu Sở Khác là phụ nữ thì chắc chắn sẽ là một trà xanh bạch liên hoa xinh đẹp, loại tốc độ chuyển biến này không cần phải nói nhiều, đúng là quá nhanh.
Thi Liên Chu lười nói chuyện vô nghĩa với anh ấy. Anh lập tức đứng dậy đi về phòng.
Sở Khác lập tức nhìn Khương Chi, bộ dáng chờ mong đó thực sự khiến người ta không đành lòng từ chối.
Đương nhiên, Khương Chi cũng không muốn từ chối một cách tàn nhẫn, dù sao Sở Khác đến đây cũng vì cô với Thi Liên Chu. Thay vì đợi đến khi trở về Bắc Kinh mới nói cho anh ấy chân tướng sự việc thì hiện tại nói luôn bây giờ sẽ tốt hơn. Cho anh ấy cơ hội để chuẩn bị tâm lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-396.html.]
“Cận Phong Sa là bố nuôi Tiểu Ngự. Anh ấy đã cưới một phụ nữ mình không yêu…” Chỉ mất vài câu Khương Chi đã kể rõ ra mọi chuyện của Cận Phong Sa. Sở Khác thấy thích thú, thỉnh thoảng hỏi một vài câu xen vào.
Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Sở Khác tức giận đá mạnh vào góc bàn.
Trong lòng anh ấy vô cùng tức giận nói: “Cận Phong Sa đó đã bị mụ già thúi kia dồn vào chân tường, dưới áp lực buộc phải g.i.ế.c người. Anh ta thật là một người đáng thương!”
“Ai, thật may mắn khi Tiểu Ngự không có ở nhà mà nhìn thấy cảnh cha nuôi mình như vậy. Nếu không khi nhìn thấy cha nuôi g.i.ế.c vợ thì không biết sẽ có bóng ma tâm lý lớn đến mức nào. Phải rồi, vừa rồi chị còn chưa nói về đứa bé Tiểu Ngự đó? Cậu nhóc không có ở nhà ư?”
Sở Khác bình tĩnh suy nghĩ rồi hỏi.
Khương Chi mím môi không nói gì.
Đúng vậy, không một đứa trẻ 4 tuổi nào có thể chấp nhận được cảm giác khi chính mắt thấy cha nuôi yêu quý của mình g.i.ế.c vợ.
“Chị dâu nhỏ? Chị làm sao vậy?” Sở Khác gãi đầu, không hiểu nguyên vì sao, không biết bản thân đã nói sai câu nào.
Khương Chi bình tĩnh lại, giọng nói lạnh lùng: “Tiểu Ngự là con của tôi và Thi Liên Chu.”
Sở Khác gật đầu, theo phản xạ lặp lại: “Hoá ra Tiểu Ngự là con của chị với Thi Liên…”
Đôi mắt anh ấy đột nhiên trừng lớn, đột nhiên đứng lên từ trên sô pha, ngón tay run rẩy chỉ vào Khương Chi, rồi lại chỉ về hướng phòng Thi Liên Chu, sắc mặt phức tạp giống như ăn phân: “???”
Nhưng mà một lúc lâu sau Sở Khác vẫn không thể bình tĩnh lại được, đi lòng vòng tại chỗ.
Khương Chi buồn cười nhìn Sở Khác, cảm xúc căng thẳng cũng được vơi bớt đi vài phần.
Cô nói với giọng bình tĩnh: “Không chỉ có Tiểu Ngự, chúng tôi còn sinh bốn đứa con nữa. Tiểu Ngự là con cả, nhưng mà khi còn bé bởi vì không đủ ăn nên vừa hay lại được Cận Phong Sa nhận nuôi.”
Khuôn mặt của Sở Khác đỏ bừng, một lúc lâu sau mới ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi.
Anh ấy lặng im một lúc rồi mới đạp mạnh vào sô pha một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra là vậy, tôi nói vì sao mỗi lần ánh mắt Lê Minh và Cố Tuyển nhìn tôi giống như tên ngốc, hiện tại mới hiểu được cảm xúc của họ đều là của người trong cuộc, tôi mới là kẻ ngốc??”
Sở Khác tức giận khi nghĩ đến việc trước đó ánh mắt của Cố Tuyển và Lê Minh nhìn anh ấy như nhìn kẻ ngốc. Đúng vậy, anh ấy thật sự là một tên ngốc!
Khương Chi nhún vai, nhẹ giọng nói: “Chưa kết hôn mà đã có con thì cũng không phải là chuyện gì đáng nói.”
Lời nói này ngược lại là làm Sở Khác càng kích động hơn: “Sao lại không phải chuyện đáng để nói?? Đó chính là con của anh Năm đó! Bốn đứa bé đó! Bốn đứa bé chị có biết là gì không? Toàn bộ thế gia ở trong Bắc Kinh này thì đây chính là đứng đầu, đứng đầu đấy!”
Cảm xúc của Sở Khác hơi kích động. Anh ấy chỉ cần nghĩ đến người lạnh lùng như anh Năm đã sinh ra bốn nhóc bánh bao thì cảm xúc lập tức dâng trào.
Anh Năm đã cô đơn nhiều năm như vậy. Lúc đầu cho rằng việc kết hôn của anh đã là chuyện vui rồi, vậy mà không nghĩ tới còn có thêm chuyện vui hơn. Cái gì mà chưa kết hôn đã có con, chuyện này nếu là anh Năm thì không thể coi là chuyện nhỏ được!
Bốn đứa bé!!
Sở Khác kích động quơ chân múa tay. Nếu không phải đã đưa hết mấy đứa bé về Bắc Kinh thì hiện tại anh ấy có thể ôm lấy mấy đứa nhỏ kia trò chuyện đến khi trời sáng. Đó đều là con ruột của anh Năm! Bốn đứa trẻ!
Khương Chi mỉm cười, không nói thêm.