Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 389

Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:14:32
Lượt xem: 16

Thi Liên Chu ôm cô lên giường. Khương Chi thật sự cảm thấy bản thân mình sắp được anh chăm sóc thành một “kẻ tàn tật” rồi.

Nằm lại trên giường, “kẻ tàn tật” nào đó lại mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Trong mơ, dường như cô đã gặp lại Thôi Tử Tiễn, anh ấy đứng cách cô không xa và đang há miệng nói gì đó mà cô không nghe rõ là gì nhưng cô luôn cảm thấy đó không phải những lời tốt đẹp gì.

Lúc Khương Chi tỉnh ngủ, Thi Liên Chu đã không có trong phòng bệnh,

DTV

Cô thử cử động bả vai nhưng vẫn đau nhói lên, Khương Chi thở dài một hơi, cô lên thương thành trong hệ thống mua thuốc giảm đau.

Vừa uống thuốc giảm đau xong thì cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra,

Thi Liên Chu bước vào, mà đi theo phía sau anh còn có Cận Phong Sa và cả nhà Hồ Vĩnh Chí.

Đuôi lông mày của Khương Chi nhếch lên.

Thi Liên Chu lời ít ý nhiều, nói: “Bọn họ tìm đến sở cảnh sát, anh dẫn họ đến đây.”

Khương Chi khẽ gật đầu, đường nét trên gương mặt đã giãn ra, bên môi nở nụ cười: “Mọi người ngồi đi!”

Hồ San San không hề sợ người lạ, cô bé chạy vào phòng bệnh, nằm sấp vào mép giường, lông mày nhỏ cau lại, vẻ mặt lo âu: “Dì, dì bị bệnh sao?”

Nói dứt lời, chân nhỏ đã nhón lên, đưa tay sờ trán Khương Chi.

Khương Chi mỉm cười, dùng ngón tay gõ lên chóp mũi Hồ San San: “Đúng vậy, dì bị bệnh rồi nhưng dì sẽ khỏi bệnh rất nhanh.”

Hồ San San cười toe toét: “Vậy là tốt rồi.”

“Sao mọi người lại đến đây vậy?” Sau khi trấn an Hồ San San xong, Khương Chi ngước mắt nhìn về phía vợ chồng Hồ Vĩnh Chí và Cận Phong Sa.

Đầu tiên, Hồ Vĩnh Chí nhìn Thi Liên Chu, sau đó mới nói: “Số người ở xưởng luyện thép nghe thấy tiếng s.ú.n.g nổ kia không ít. Biết cô xảy ra chuyện, chúng tôi cũng không thể ngồi yên trong nhà chờ, vì vậy tôi đã đi một chuyến đến trấn Đại Danh.”

Lúc này, Hồ Vĩnh Chí thật sự rất bội phục người phụ nữ bị trúng đạn mà sắc mặt chưa từng hoảng loạn ở trước mặt mình.

Một người rất mạnh mẽ!

Triệu Ngọc Phương nhíu mày, gương mặt cô ấy vừa cảm thán vừa lộ cảm xúc phức tạp: “Em nói xem, lưu manh bây giờ càn rỡ biết bao, ngay giữa ban ngày ban mặt mà dám nổ s.ú.n.g đả thương người khác, cuộc sống của những người dân bình thường như chúng ta mới yên ổn được bao lâu đâu? Ôi! Bao giờ mới kết thúc đây?”

Khương Chi khẽ cười: “Rồi sẽ tốt thôi.”

Đúng vậy, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi.

Cô cũng không thể tiết lộ cho họ biết Trung Quốc bốn mươi năm sau sẽ là một nơi sáng sủa, “đội giám sát internet” còn có tác dụng hơn sở cảnh sát.

Triệu Ngọc Phương khẽ gật đầu, lôi kéo Hồ San San sang một bên.

Cận Phong Sa nhìn một nhà của Hồ Vĩnh Chí, lại nhìn đến Thi Liên Chu, trên gương mặt rắn rỏi của anh ấy lộ nụ cười đắng chát: “Cô không sao chứ?”

Ánh mắt lạnh lùng của Thi Liên Chu nhìn thoáng qua Cận Phong Sa, đầu đuôi chuyện này thế nào anh đều biết rõ, nếu không phải người này thì Khương Chi cũng không cần đến xưởng luyện thép để bọn sát thủ có cơ hội.

Mắt phượng của anh híp lại, vẻ lạnh lùng trên mặt còn lóe lên chút tàn bạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-389.html.]

Khương Chi buồn cười nhìn Thi Liên Chu, sau đó mới nói với Cận Phong Sa: “Đã không có gì đáng ngại nữa.”

Cận Phong Sa gật đầu, bỗng nhiên anh ấy rùng mình nhưng giống như cảm thấy áy náy, lại có chút ngượng ngùng, bờ môi co rút, một lúc sau mới hỏi: “Cương… Tiểu, Tiểu Ngự thế nào rồi?”

“Thằng bé không sao.” Sắc mặt Khương Chi bình tĩnh, cô không hề tức giận vì anh ấy nhắc đến Tiểu Ngự.

Cô đã quyết định khi Tiểu Ngự trở về từ Bắc Kinh thì sẽ để cậu bé ở lại với Cận Phong Sa, có một số tình cảm thật sự không thể nào dứt bỏ được, giống như Cận Phong Sa và Tiểu Ngự, tuy hai người không phải là cha con ruột thịt, nhưng lại có duyên phận rất sâu.

Khương Chi thà để Tiểu Ngự sống một cuộc sống hạnh phúc còn hơn khiến cậu bé phải gặp nguy hiểm hết lần này đến lần khác.

Cận Phong Sa cứng họng gật đầu, anh ấy không biết nên nói cái gì, chỉ có thể thận trọng bước sang một bên.

Hồ Vĩnh Chí nhìn anh ấy rồi khẽ thở dài: “Lão đại, nếu cô bị thương rồi thì chúng ta cũng không thể nào đến Bắc Kinh trong thời gian ngắn được, cô xem, có phải chúng ta nên đến thành phố Thanh tìm một cửa hàng mặt tiền trước không? Đỡ mắc công đến lúc đó lại luống cuống tay chân?

Khương Chi suy nghĩ một chút, đang định gật đầu thì nghe thấy Thi Liên Chu nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Cửa hàng mặt tiền ở thành phố Thanh sao?”

Hồ Vĩnh Chí gật đầu rồi khách sáo nói: “Đúng vậy, bà chủ của chúng tôi muốn mở một cửa hàng đồ cổ ở thành phố Thanh.”

Thi Liên Chu liếc nhìn Khương Chi, anh buông tờ báo trong tay xuống: “Anh có một cửa hàng mặt tiền không dùng đến ở thành phố Thanh, em cứ dùng đi.”

“Chuyện này. . .” Hồ Vĩnh Chí nhìn về phía Khương Chi.

Anh ấy biết rõ mối quan hệ giữa hai người, bọn họ đã có con luôn rồi, cho nên thực sự không cần phải khách sáo.

Khóe môi Khương Chi hơi cong lên, mỉm cười gật đầu: “Được.”

Vừa dứt lời, Tạ Lâm vội vàng mở cửa bước vào, anh ấy liếc nhìn mọi người một cái rồi đến gần nói nhỏ vào tai Thi Liên Chu, mồ hôi lạnh chảy trên trán anh ấy, chứng tỏ không phải chuyện tốt đẹp gì.

Khương Chi cau mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thi Liên Chu mím môi, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Không có gì, mọi người cứ nói chuyện trước đi.”

Nói xong, Thi Liên Chu nói Tạ Lâm đợi ở đây, còn anh thì lại ra ngoài nghe điện thoại.

Công việc ở Bắc Kinh rất bận rộn, đồng thời anh cũng cần liên lạc với chính quyền Hồng Kông, cho nên đã đặc biệt mượn điện thoại của văn phòng trong bệnh viện.

Anh vừa nghe điện thoại thì lạnh nhạt gọi một tiếng: “Cha.”

Tiếng gầm của Thi Bỉnh Thiên vang lên ở đầu dây bên kia: “Cha? Anh còn biết tôi là cha anh à? Thi Liên Chu! Anh thật sự muốn làm phản rồi đó!”

Thi Liên Chu nhàn nhã cười cười, anh ngồi xuống ghế rồi tùy ý châm một điếu thuốc: “Sao ông Thi lại nói như vậy?”

Thi Bỉnh Thiên đang nghiến răng nghiến lợi, cách điện thoại, Thi Liên Chu có thể nghe thấy tiếng đập bàn vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

Ông ấy cố gắng hạ giọng, giọng nói ngập tràn sự tức giận: “Thi Liên Chu, anh còn giả vờ ngu ngốc với tôi à? Nói cho tôi biết, chuyện xảy ra ở Hồng Kông có phải do anh làm không? Anh con mẹ nó to gan thật đó! Ngay cả quan chức cấp cao ở Hồng Kông mà anh cũng dám ra tay à?”

Thi Bỉnh Thiên tức giận đến mức c.h.ế.t đi sống lại.

Thi Ninh Chu vốn trở về Bắc Kinh để báo cáo công việc, ông ấy vừa đúng lúc sắp xếp cho lão nhị đi giải quyết chuyện ở Hồng Kông, muốn lợi dụng chuyện của nhà họ Thi để gây khó dễ cho nhà họ n và nhà họ Hoắc, từ đó đạt được hiệu quả ngăn chặn và công bằng, ai mà biết, ông ấy còn chưa kịp làm gì thì bên phía Hồng Kông đã truyền đến tin tức.

Hoắc Thế Vinh bị b.ắ.n c.h.ế.t sáng nay.

Loading...