Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:31:08
Lượt xem: 50
Thư viện.
Khương Chi vừa bước vào cửa đã nhìn thấy biên tập Phó đang nắm chặt tay, mặt mày đầy lo lắng đi qua đi lại, trên mặt còn lộ vẻ hối hận, tất nhiên vì cảm thấy mình quá qua loa khi giao văn kiện cho một người phụ nữ không quen không biết gì cả.
Biên tập Phó vừa ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy Khương Chi, trong chớp mắt ông ấy kích động đến mức muốn rơi nước mắt.
Ông ấy thật sự rất sợ nếu hôm nay người ta không đến, nếu như vậy thì đúng là mất cả chì lẫn chài.
Ông ấy lập tức xông lên phía trước, đôi mắt đầy trông chờ nhìn chằm chằm vào giỏ của Khương Chi: “Đồng chí, cô đến rồi!”
Khương Chi cười, cô cũng không thừa nước đục thả câu nữa, lấy văn kiện mình đã phiên dịch trắng đêm hôm qua ra, đưa qua.
Biên tập Phó lập tức nhận lấy, ông ấy xem kỹ từng chữ một, tuy không biết tiếng Anh nhưng câu từ trong phần văn kiện đối phương dịch ra vô cùng trôi chảy, nội dung cũng liên quan chặt chẽ đến hạng mục thuê con phố Tụ Hoa, đây tuyệt đối không phải thứ tài liệu tự bịa ra.
Lúc này, biên tập Phó còn nhìn thấy một tờ giấy trắng dưới cùng của tập tài liệu, vừa xem đến, tròng mắt ông ấy không kìm được phải phóng to hơn mấy lần.
Đây là…
Ông ấy khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Khương Chi, sau đó lại cúi đầu đọc nội dung trên tờ giấy. Trên này là một số liệt kê những điểm thiếu sót hoặc chưa thỏa đáng trong văn kiện hợp tác với thương nhân nước ngoài, mà mỗi một điểm được liệt kê trong này đều rất quan trọng, tất cả đều muốn tranh thủ lợi ích cho thôn trấn của họ.
Đây là thứ mà một phụ nữ nông thôn có thể nhìn ra sao?
Lưu Loan Tử thấy vẻ mặt biên tập Phó không ngừng thay đổi thì cho rằng phần văn kiện phiên dịch của đối phương có vấn đề.
Ai ngờ, ngay sau đó vẻ mặt của biên tập Phó trở nên trịnh trọng.
Ông ấy rút một phong bì từ trong túi mình ra, giọng điệu vô cùng khách sáo: “Lần này may mà có đồng chí, đây là thù lao của đồng chí, không nhiều không ít, một ngàn đồng.”
Tròng mắt Lưu Loan Tử như sắp lồi ra ngoài, trong thoáng chốc chỉ thấy vừa cực kỳ hâm mộ vừa vô cùng đắng chát, tâm trạng hết sức phức tạp.
Cực kỳ hâm mộ là vì tiền lương một tháng của một công nhân cũng chỉ khoảng bốn mươi ngàn, một ngàn khối này tương đương với tiền lương hai năm của công nhân mà không ăn không uống, số tiền này vào tay bất kỳ người nào cũng là một “khoảng tiền khổng lồ”
Cảm thấy đắng chát là bởi vì anh ta đã bỏ lỡ cơ hội nhận được số tiền khổng lồ này.
Trái lại Khương Chi rất bình tĩnh, cô cũng không vì nhận được số tiền này mà mừng rỡ như điên.
Một ngàn đồng. Với cô mà nói, đây chỉ mới là sự khởi đầu.
Biên tập Phó đánh giá Khương Chi, thấy cô nhận tiền rất hờ hững thì càng đánh giá cô cao hơn.
Ông ấy vươn tay về phía Khương Chi, giọng điệu vô cùng khách sáo: “Đồng chí Khương, tôi rất thưởng thức tài năng của cô, nếu có thể tôi muốn mời cô vào làm cho nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân của chúng tôi, làm biên tập phiên dịch, tiền lương và đãi ngộ chắc chắn không thể kém hơn công nhân. Không biết ý của cô thế nào?”
Thái độ của biên tập Phó rất chân thành mà nghiêm túc.
DTV
Khương Chi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cô uyển chuyển nói: “Bây giờ tôi vẫn còn ở thôn Khương Gia, có thể rất khó đến nhà xuất bản làm việc đúng giờ nhưng sau này, chỉ cần nhà xuất bản có tài liệu gì đó cần phiên dịch thì có thể tìm tôi.”
Nghe Khương Chi nói, trong mắt biên tập Phó lộ vẻ tiếc nuối nhưng dù sao ông ấy cũng đã dự đoán từ trước. Cuộc sống của phụ nữ đã kết hôn rất bận, mỗi ngày đều bận rộn chăm con, nấu cơm, rất có thể nhà chồng không đồng ý để cô ra ngoài làm việc. Đáng tiếc.
Biên tập Phó khoác tay nói: “Không có việc gì, tôi có thể hiểu. Lần này cô đã giúp tôi rất nhiều, sau này có gì cần giúp thì cô hãy đến nhà xuất bản tìm tôi, nếu có thể giúp được tôi sẽ không từ chối.”
Tuy không có cách nào lôi kéo nhưng vẫn có thể tạo mối quan hệ.
Khương Chi dừng một chút, hơi mở miệng: “Nếu phó biên tập đã nói đến như vậy, thật sự là tôi muốn nhờ ông giúp hai chuyện.”
Cô là người lão luyện, lời nào thật lời nào dối cô đều có thể phân biệt được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-37.html.]
Nhà xuất bản văn học Nhân Dân rất giàu có, tuy phó biên tập chỉ là một biên tập nho nhỏ, nhưng vẫn có tiếng nói ở trên vùng đất của trấn Đại Danh này, có thể lợi dụng được mối quan hệ tốt như vậy cũng là một điều tốt.
Phó biên tập kinh ngạc nhìn cô một cái: “Ồ? Cô nói đi.”
“Là như thế này, ở đây tôi có một tập bản thảo, viết suốt đêm, muốn thông qua nhà xuất bản văn học Nhân Dân xuất bản thành nhiều kỳ, ông có thể xem xét bản thảo, nếu như cảm thấy hài lòng thì chúng ta có thể hợp tác.”
Nói xong, Khương Chi đưa chương một đã viết xong của 《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu 》 đưa cho Phó Đông Thăng.
Phó biên tập nhận lấy, cười nói: “Công việc này tôi làm quen rồi, cô cứ việc yên tâm giao cho tôi. Nhưng mà hiện giờ tôi đang vội đến ủy ban thị trấn họp, đợi giao văn kiện cho bên trên xong rồi tôi sẽ xem kỹ bản thảo của cô.”
Câu này của ông ấy không phải lừa dối, nếu đã có ý muốn kết giao với đối phương, nên dù bản thảo này viết dở thì ông ấy cũng sẽ xem thật kỹ.
Khương Chi gật đầu, cũng không hối thúc ông ấy.
Lưu Loan Tử đã không còn lời gì để nói, nhìn Khương Chi với ánh mắt đầy khâm phục.
Anh ấy cũng đã làm trong thư viện thị trấn được hai năm, tiếp xúc văn học mỗi ngày, bảo anh ấy phải hạ bút viết bản thảo gửi bài thì anh ấy lại không dám.
Phó biên tập nâng cổ tay lên nhìn thời gian trên mặt đồng hồ: “Không phải nói là có hai chuyện sao? Cô nói đi, tôi còn một chút thời gian.”
Khương Chi mím môi, sắc mặt hơi ngưng trọng nói: “Tôi có một đứa con, gọi là Trụ Tử. Đã từng bởi vì không nuôi nổi mới phải cho một người nhà họ Trương ở trên trấn, nhưng cụ thể đối phương ở đâu thì tôi lại không biết, không biết ông có thể hỏi thăm giúp được không.”
Cô thật sự khó mở miệng nói ra từ “Bán”.
Lão tam Trụ Tử bị nguyên chủ bán cho một người nhà họ Trương, chuyện này trong tiểu thuyết có nhắc sơ lược, còn cụ thể thì cô không biết.
Hơn nữa cô mơ hồ nhớ lúc tìm được đứa bé hình như còn xảy ra chút chuyện, là chuyện gì thì cô đã quên, dù sao Thi Liên Chu và mấy đứa trẻ đều không phải là vai chính của truyện nên tác giả cũng không có viết chi tiết.
Khương Chi nói xong, sắc mặt của Phó biên tập và Lưu Loan Tử đều trở nên kỳ lạ.
Nuôi con không nổi, cho người ta?
Bọn họ thực sự không ngờ một người đầy tài hoa, thoạt nhìn là một nữ đồng chí tài cao thế mà lại là loại người này.
Phó biên tập muốn nói lại thôi, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Khương Chi cũng khó coi, nghĩ tới chuyện này đối với cô mà nói cũng là một nỗi đau không thể nói thành lời, ông ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ vỗ n.g.ự.c nói: “Chuyện này giao cho tôi, tôi sẽ lật tung hết tất cả trong ngoài trấn Đại Danh này để hỏi thăm tin tức cho cô.”
Nhà xuất bản bọn họ thường xuyên có phóng viên đi khắp hang cùng ngõ hẻm để phỏng vấn nhân dân, là con đường nhỏ truyền tin nhanh nhất, chỉ cần ông ấy để tâm hỏi thăm một chút, không khó để hỏi ra người của nhà họ Trương nào trong trấn đã nhận nuôi một đứa nhỏ.
Khương Chi nhẹ thở phào, nói lời cảm ơn với phó biên tập, rồi ôm một ngàn đồng rời khỏi thư viện.
Phó biên tập cũng không ở lại lâu, nắm chặt văn kiện như bảo bối rồi vội vàng đi tới ủy ban thị trấn.
Lưu Loan Tử nhìn hai người rời đi, sờ sờ gáy, nhún vai ngồi xuống, cầm một quyển sách đọc một cách chăm chú.
……
Vốn dĩ Khương Chi còn muốn đi tìm Trụ Tử, nhưng trấn Đại Danh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cô muốn đi hỏi từng nhà phỏng chừng cũng chỉ là tốn công vô ích, cô suy nghĩ, quyết định vẫn nên chờ tin tức của Phó Đông Thăng, trở về sớm một chút để lên núi đào măng.
Trên núi Sơn Chi măng núi từng mảng, tuy là người lên núi đào không nhiều lắm, nhưng chỉ có thu hoạch được thì hệ thống mới xem như là của cô.
Cô có thể tận dụng khoảng thời gian này kiếm thêm nhiều tiền chút, mang lại cuộc sống tốt đẹp cho mấy đứa trẻ.
Đã có sự quyết tâm nên Khương Chi cũng không còn hoang mang nữa.