Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 356
Cập nhật lúc: 2024-11-19 06:53:11
Lượt xem: 23
Khương Chi mím môi, nhớ đến việc sáng nay mình đã gặp Mạnh Lam.
Xem ra Mạnh Lam không phải mới đến đây vào sáng nay. Còn về việc ai là người ra tay g.i.ế.c Trương Nhân thì vẫn chưa biết được.
Khương Chi nhìn lá trà màu xanh nhạt chìm nổi trong tách của mình, cô lạnh lùng cong khóe môi: “Có liên quan đến Thi Liên Chu hay không thì hẳn phải hỏi anh ấy chứ không phải hỏi em.”
Thi Ninh Chu nhìn Khương Chi mà không nói gì.
Anh ấy cũng không muốn nghi ngờ Khương Chi nhưng người Trương Nhân muốn hại chính là cô, nếu không phải bởi vì cô, lão ngũ sẽ không ra tay, nói cho cùng thì chỉ vì trong lòng anh ấy có cơn giận mà nuốt không trôi, không phát tiết ra ngoài nên không thoải mái mà thôi.
Làm sao anh ấy lại không biết, một khi Thi Liên Chu quyết định làm gì đó thì bất kể là ai cũng không có cách nào khuyên ngăn.
“Em đã gặp Mạnh Lam rồi đúng không?” Thi Ninh Chu bỏ qua đề tài này, anh ấy uống một hớp nước trà, thản nhiên hỏi.
Khương Chi nhìn anh ấy mà không trả lời.
“Mạnh Lam có bản lĩnh rất lớn, nói ra thì chuyện này cũng có thể do cậu ấy ra tay.”
Thi Ninh Chu nói xong thì nhìn về phía Khương Chi, anh ấy thấy cô đã rủ mắt xuống, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Thi Ninh Chu thở dài: “Nếu chuyện này đã không liên quan đến em, vậy anh không nói gì thêm nữa, chỉ là… Chỗ lão ngũ, anh hy vọng em có thể khuyên em ấy, tác phong làm việc của em ấy hoàn toàn khác với nhà họ Thi, nếu tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng dẫn lửa vào thân.”
“Bởi vì có thứ gọi là “tìm chỗ khoan dung mà độ lượng”, anh chỉ nói đến thế thôi.”
Thi Ninh Chu giải thích, anh ấy uống hết tách trà, sau đó lại vội vàng rời đi.
Chuyện ở trấn Đại Danh đã sắp kết thúc, anh ấy sẽ lập tức quay về thủ đô, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, hiện tại nhà họ Lê đã náo loạn không thôi, tinh thần của Lê Đăng Vân bị đả kích, mà anh ấy là người biết chuyện nên vẫn phải đến hỏi thăm.
Vừa nghĩ đến điều này, Thi Ninh Chu càng đau đầu hơn.
Anh ấy hoàn toàn hết cách với lão ngũ nhà mình chuyên làm việc không biết kiêng kỵ gì.
Khương Chi khẽ vuốt ve tách trà, sắc mặt ngưng lại.
Cô không lo lắng cho Thi Liên Chu, bởi vì cho dù anh làm ra bao nhiêu chuyện xấu thì mãi đến cuối cuốn tiểu thuyết cũng không có chuyện gì xảy ra, trái lại sự nghiệp của anh càng huy hoàng. Thế nhưng anh lại làm những việc này vì cô khiến trong lòng Khương Chi cảm thấy bất an, cũng cảm thấy đau lòng.
DTV
Cô bất an là bởi vì cô là người trọng sinh, xuyên đến đây, đồng thời trong tay cô còn có hệ thống, điều này mang ý nghĩa rằng trong thế giới này có một sức mạnh huyền bí mà không nhìn thấy, không sờ thấy, sức mạnh huyền bí này có phản phệ hay không thì không ai nói chính xác được.
Cho nên cô vẫn hy vọng bản thân có thể bảo vệ được Thi Liên Chu, vẫn nên tích đức, làm việc thiện thì hơn.
Cô đau lòng cũng bởi vì Thi Liên Chu, anh luôn im lặng làm rất nhiều chuyện vì cô, anh cũng là người đầu tiên đối xử tốt với cô bất chấp chứ không tuân theo một nguyên tắc nào cả.
Khương Chi cảm thấy vừa mờ mịt vừa luống cuống, cô không biết mình phải làm thế nào để có thể báo đáp tình yêu của anh.
Trong lúc Khương Chi suy tư thì Phó Đông Thăng đã ôm một chồng sổ sách, trong tay còn xách theo cái tủ sắt đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-356.html.]
Ông ấy cười híp mắt, đặt tủ sắt lên bàn, tuy không đặt mạnh xuống nhưng vẫn phát ra một tiếng “ầm” rất vang dội, đủ để thấy được trọng lượng của nó, ông ấy còn tiện tay đẩy sổ sách đến trước mặt Khương Chi: “Bà chủ, nên kiểm kê cuối tháng rồi.”
Vẻ mặt Khương Chi giãn ra, cô tạm thời vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu.
Cô mở sổ sách ra, liếc nhìn những ghi chép lít nha lít nhít trên đó, mỗi một hàng phía sau đều có ngạch số, cô vừa nhìn thấy thì khóe môi đã cong lên, cười nói: “Nhìn dáng vẻ này của ông thì có lẽ lợi nhuận của một tháng đã vượt qua dự đoán của ông rồi.”
Phó Đông Thăng cười ha hả, tự rót cho mình một tách trà, có lẽ do ông ấy cực kỳ phấn khích nên đã dùng cái tách Thi Ninh Chu vừa uống.
Khương Chi nhíu mày nhưng không nhắc nhở.
“Bà chủ, cô có biết tổng lợi nhuận tháng này của chúng ta là bao nhiêu không?” Phó Đông Thăng thở một hơi nhẹ nhõm, gương mặt đắc chí, vừa hỏi xong lại không chờ Khương Chi trả lời mà chỉ tay vào một con số, giọng điệu khó nén nỗi vui mừng: “Con số này!”
Khương Chi chỉ mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên khiến Phó Đông Thăng thất vọng.
“Bà chủ, thu nhập tháng thứ nhất của chúng ta có thể đã đuổi kịp gió đông, kiếm được hơn chín vạn đồng, sao bà chủ lại không hề vui chứ? Lợi nhuận thế này còn nhiều hơn lợi nhuận của nhà xuất bản huyện Thấm, tiền đồ của nhà xuất bản chúng ta vô cùng rực rỡ.”
Nói qua nói lại, Phó Đông Thăng càng kích động, đến mức mặt mày đỏ rần.
Khương Chi mỉm cười. Đời trước, cô kinh doanh đều hơn trăm triệu, mấy vạn đồng này thật sự không thể khiến cô kích động nổi, huống hồ lợi nhuận của tháng thứ nhất này chủ yếu kiếm được nhờ (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu) và tin tức vụ án chợ đen buôn người chấn động ở trấn Đại Danh.
Một ngày có thể thu nhập được ba bốn ngàn, một tháng có thể kiếm được chín vạn đồng thì không coi là nhiều, cũng không tính là ít.
Tất nhiên với những năm 80 khi mà những nhà vạn tệ vốn dĩ đã ít ỏi thì chín vạn đồng thế này là cực kỳ nhiều.
“Vẫn là bà chủ đã dự đoán từ trước, biết được tin tức gì có thể bùng nổ. Quả nhiên, sau khi được chú ý với làn sóng này, nhất định nhà xuất bản của chúng ta càng ngày càng phát đạt hơn!” Phó Đông Thăng thật sự rất phấn khích, ông ấy lại tự rót cho mình thêm một tách trà nữa.
Nâng tách trà lên đến miệng, đột nhiên ông ấy nghĩ đến việc gì đó thì cười nói: “Bà chủ, tôi chuẩn bị tăng lương cho nhân viên, không biết làm vậy có thích hợp không? Còn nữa, lợi nhuận của tháng này thu được nhiều hơn dự đoán rất nhiều, tôi cũng muốn mời tất cả nhân viên của nhà xuất bản đến nhà hàng quốc doanh ăn mừng một trận, bà chủ thấy thế nào?”
Khương Chi nhìn gương mặt đầy vẻ mong chờ của Phó Đông Thăng thì trong mắt cô cũng lộ ý cười: “Tôi đâu phải địa chủ chuyên bóc lột sức lao động của mọi người, để mọi người cũng được hưởng lợi từ lợi nhuận của nhà xuất bản cũng là chuyện nên làm. Thế này đi, tăng lương cho các nhân viên trong nhà xuất bản lên năm mươi đồng, tặng thưởng cho mỗi người một trăm đồng.”
Phó Đông Thăng giật mình, rất lâu sau đó, ông ấy mới bật ngón tay cái lên, khen một câu: “Bà chủ anh minh!”
Ông ấy đã từng làm việc ở nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân, tiền lương vẫn là như thế, chưa từng được tăng lương, mà tiền thưởng thì càng không thấy. Thế nhưng bây giờ những nhân viên phổ thông lại được hưởng chế độ thế này, sợ rằng cũng chỉ có bà chủ hào phóng của họ mà thôi.
Khương Chi lấy chín ngàn đồng từ trong tủ sắt ra, đưa vào tay Phó Đông Thăng.
Cô nghiêm mặt nói: “Một phần mà tôi đã đồng ý với ông.”
Phó Đông Thăng nắm chặt xấp tiền dày trong tay mình, ông ấy kích động đến mức hai tay đã run lên, nhịp tim đập nhanh như trống chầu, nhiệt huyết sôi sùng sục, vọt lên đầu.
Ông ấy đã chăm chỉ làm việc trong ngành xuất bản này gần ba mươi năm nay nhưng chưa bao giờ dành dụm được số tiền nhiều như thế, thế nhưng chỉ mới một tháng ngắn ngủi, ông ấy đã nhận được chín ngàn vào tay, ông ấy thế mà vẫn có thể trở thành “nhà vạn tệ” trong miệng mọi người rồi sao?
Trước đây ông ấy chưa bao giờ dám nghĩ đến điều này.