Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 353
Cập nhật lúc: 2024-11-19 06:53:06
Lượt xem: 19
…
Sáng sớm hôm sau, Khương Chi tự mình đưa mấy đứa bé đến trường học, thuận tiện xin phép cô giáo Vương cho Tiểu Ngự nghỉ.
Lúc cô trở về đến nhà xuất bản thì nhìn thấy mặt mày Phó Đông Thăng vừa lúng túng vừa căng thẳng.
“Làm sao vậy?” Khương Chi cau mày, cô nghi ngờ hỏi.
Phó Đông Thăng chỉ tay ra bên ngoài, giọng nói rất kỳ lạ: “Bà chủ, tự cô đi xem đi!”
Khương Chi nheo mắt lại, mặt mày bình tĩnh kéo Tiểu Ngự đi ra phía trước của nhà xuất bản, cô vừa kéo cửa ra thì không khí căng thẳng ở bên này khiến cô phải đứng im tại chỗ. Khương Chi tập trung nhìn thì thấy mười mấy người mặc âu phục đen đang đứng trong cửa hàng.
Lúc này dù không có văn hóa (Người Trong Giang Hồ) hay ( Lưu Manh) gì đó nhưng an ninh ở vào những năm 80 vốn dĩ đã hỗn loạn, Hồng Kông có hội Tam Hợp, Đại Lục có bang Sói, hội Dao Phay, bang Thanh Long.
Những thế lực này làm đủ chuyện như cướp bóc, g.i.ế.c người, đốt nhà, không có chuyện ác nào mà bọn họ không làm, thậm chí bọn họ còn mang theo vũ khí bên người khiến đường phố cũng phải sáng rực.
Không thể không nói mấy người đang đứng trong nhà xuất bản hiện nay rất có phong cách đó.
Thảo nào Phó Đông Thăng lại căng thẳng, cuống cuồng như vậy, buôn bán trong cửa hàng cũng không làm tiếp được rồi.
Khương Chi trầm mặc, còn chưa đợi cô lên tiếng thì một người áo đen đã dẫn đầu bước lên, anh ấy lấy mắt kính trên mặt mình xuống. Người đàn ông này nhìn thoáng qua gương mặt đang vô cùng tò mò của Tiểu Ngự, sau đó mới cung kính lên tiếng một cách cứng nhắc: “Bà chủ, cậu chủ nhỏ.”
Khương Chi nghe thấy cách xưng hô này thì khóe miệng cũng phải co rút.
Cô đếm số người áo đen trước mắt mình, sau đó lại đưa tay lên vuốt lấy thái dương, đột nhiên cô cảm thấy hối hận khi để Thi Liên Chu tìm người đến hỗ trợ.
Đây chính là người làm thuê mà anh đã tìm đến hỗ trợ cô thu hoạch rau trên núi, thịt rừng và trồng cây sao?
Ai không biết còn tưởng rằng nhà xuất bản Thanh Phong Du kết bè kết phải, làm ăn đen tối gì đó.
Mạnh Lam thấy Khương Chi không nói tiếng nào thì nhìn theo ánh mắt đang tỏ ra đau đầu của cô, anh ấy phất tay để mất người áo đen sau lưng mình rời đi.
Bầu không khí trong cửa hàng còn chưa khôi phục lại như bình thường thì đã có khách hàng lục tục bước vào.
Chỉ là tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, ánh mắt nhìn về phía nhân viên trong cửa hàng cũng trở nên lo lắng.
Khương Chi liếc nhìn Mạnh Lam, giận dữ nói: “Đi theo tôi ra sân sau.”
Mạnh Lam khẽ gật đầu, anh ấy bước từng bước một rất đồng đều, giống như đã từng đo khoảng cách của bước chân, cộng thêm hơi thở kiên cường trên người mình, trái lại trông anh ấy hoàn toàn không giống một người bình thường, nếu so với Thi Liên Chu thì phong cách của hai người họ hoàn toàn khác nhau.
Đi ra sân sau, Khương Chi nhìn Mạnh Lam đánh giá: “Anh từng tham gia quân đội à?”
DTV
Mạnh Lam hơi ngạc nhiên nhưng gật đầu rất nghiêm túc: “Tôi từng là lính cấp dưới của ông chủ.”
Nghe đến đây, Khương Chi rất bất ngờ, giọng nói đã cao hơn bình thường: “Thi Liên Chu đã từng tham gia quân đội sao?”
Cô thật sự không biết đến điều này, trong tiểu thuyết cũng chưa từng đề cập đến, chỉ nói Thi Liên Chu đã rời khỏi đại viện, bước ra khỏi nhà họ Thi từ rất sớm, một mình ở bên ngoài, sau này làm đạo diễn, còn cuộc sống ở nửa đời trước của anh thì hoàn toàn không được nhắc đến.
Xem ra trong nguyên tác cũng không đề cập đến quân sự và chính trị.
Chẳng qua Thi Liên Chu đã từng đi lính là việc mà Khương Chi chưa bao giờ nghĩ đến, một tên làm việc gì cũng không biết kiêng kỵ, không lo hậu quả như anh hoàn toàn không giống một quân nhân tuân thủ quy tắc đâu ra đó, có kỷ luật chặt chẽ.
Mạnh Lam nhìn Khương Chi nhưng anh ấy không hề lộ cảm xúc gì khi thấy dáng vẻ bất ngờ của đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-353.html.]
Dường như anh ấy đã biết mình lỡ miệng nên môi mím chặt còn hơn cả vỏ sò.
Khương Chi cũng không thèm để ý, cô nói: “Thi Liên Chu gọi anh đến đây làm gì thì hẳn là anh đã biết rồi.”
Mạnh Lam thành thật gật đầu, có vẻ anh ấy biết nói nhiều sẽ sai nhiều.
Trái lại Khương Chi rất hài lòng với tính cách này của anh ấy: “Vậy được rồi, tôi giao ngọn núi Chi Tử phía sau thôn Khương Gia kia cho anh, cần phải thu hoạch tài nguyên trên núi hoang đó, chỉ cần là những thứ có thể cho vào miệng thì hái toàn bộ về đây cho tôi.”
Ngẫm nghĩ một lát, vẻ mặt Mạnh Lam tỏ ra khó xử nhưng lời nói ra lại rất thành thật: “Bà chủ, nhận biết về cây trồng của chúng tôi rất hữu hạn, có lẽ không thể hái hết toàn bộ trở về đây đâu.”
Khương Chi nghẹn họng.
Khóe miệng của cô co rút, sau khi để tâm trạng ổn định rồi, cô mới nói: “Hôm nay tôi có việc phải làm nên sẽ đi một chuyến đến huyện Thấm, chờ tôi trở về, tôi sẽ tự mình dẫn các anh lên núi một lần, hễ là những thứ mà tôi hái thì đều có thể thu hoạch được, còn hôm nay các anh nghỉ ngơi cho tốt trước đi.”
Sắc mặt Mạnh Lam càng khó xử hơn: “Ông chủ đã dặn chúng tôi phải mau chóng giúp bà chủ san bằng ngọn núi Chi Tử đó cho nhanh mới được.”
Khương Chi phải hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, cô nghiêm túc nhìn về phía Mạnh Lam: “Tôi nói thế nào, các anh làm như thế đó.”
Có lẽ thấy Khương Chi đã không còn kiên nhẫn nữa nên Mạnh Lam lập tức đứng thẳng lưng, cao giọng nói: “Vâng! Xin bà chủ yên tâm!”
Đầu Khương Chi đau nhức, cô khoác tay ra hiệu cho anh ấy có thể đi.
Mạnh Lam khẽ gật đầu, sau đó mới rời khỏi nhà xuất bản.
Tiểu Ngự đứng một bên chờ đợi, lo lắng, cậu bé vò đầu bứt tai nói: “Mẹ, bao giờ chúng ta đi?”
“Đi thôi!” Khương Chi ôm Tiểu Ngự, hai mẹ con đi về phía bến xe.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn không gián đoạn việc tập thể dục buổi sáng nên đạt được hiệu quả rất tốt, cô đã ôm Tiểu Ngự đi một đoạn đường dài nhưng cũng không có cảm giác thở không nổi, có lẽ sức khỏe của cô đã khôi phục rất tốt, đây thật sự là một dấu hiệu tốt.
Khương Chi và Tiểu Ngự lên xe, không bao lâu sau, hai người họ đã đến huyện Thấm.
Tiểu Ngự được trở lại huyện Thấm một lần nữa, tâm trạng của cậu bé hơi kích động nhưng nhớ đến Cận Phong Sa thì Tiểu Ngự đã không đoái hoài đến niềm vui này nữa. Lúc ngồi trong xe taxi, cậu bé không ngừng hỏi: “Mẹ, bao giờ chúng ta mới đến xưởng luyện thép?”
Trong lòng Tiểu Ngự chỉ muốn mau chóng đến nơi, cậu bé không kịp chờ đợi, chỉ mong muốn được gặp Cận Phong Sa ngay.
Khương Chi nhếch môi, cô muốn phân tán sự chú ý của Tiểu Ngự: “Con nên suy nghĩ xem lát nữa mình sẽ nói gì với Cận Phong Sa!”
Tiểu Ngự hơi ngây người nhưng sau đó mặt mũi đã xệ xuống: “Con không để ông ấy và Dư Hồng Mai kết hôn với nhau!”
Đây là điều không nằm ngoài dự đoán của Khương Chi, câu nói này đúng là rất có phong cách của Khương Nam Ngự.
“Họ chỉ chuẩn bị kết hôn thôi, vẫn chưa kết hôn, nói không chừng con thật sự có thể ngăn cản họ đó.” Sắp đến xưởng luyện thép rồi nên Khương Chi cũng không để ý đến mấy lời dễ nghe để dỗ dành Tiểu Ngự nữa, tình hình cụ thể thế nào vẫn phải đợi đến xưởng thép mới biết được.
…
Xưởng luyện thép.
Vừa đến khu nhà ở, Tiểu Ngự đã nhanh chóng chạy lên lầu.
Lúc Khương Chi đuổi theo đến nơi thì Tiểu Ngự đang đập rầm rầm lên cánh cửa, vừa đập vừa gào lên: “Lão Cận, con đã về rồi! Cha mau mở cửa ra! Con đã về rồi!”
Rốt cuộc thì vẫn chỉ là một đứa nhỏ, vừa về đến nhà đã lập tức quên mất tâm trạng đau lòng và tức giận trước đó của mình, lúc này chỉ mong muốn nhìn thấy lão Cận, trông cậu bé như chim nhỏ tìm về tổ, gương mặt nhỏ bé xinh đẹp cũng tràn đầy sự vui mừng, sung sướng.