Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 326
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:20:22
Lượt xem: 46
Lão nhị, Khương Nam Tông, cúi đầu, xoay khối Rubik trong tay, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Lão tam, Khương Nam Diệu, trông có vẻ là một học sinh ngoan ngoãn, cậu bé xách một chiếc cặp sách nhỏ, đôi tay nhỏ bé nắm lấy dây đeo cặp sách, cậu bé xếp hàng ngay ngắn ở cuối hàng, cậu bé luôn nhìn thẳng về phía trước và cũng là người đầu tiên nhìn thấy Thi Liên Chu.
Tiểu Diệu sửng sốt một lát, sau đó kiễng chân lên nhìn xung quanh Thi Liên Chu, không thấy Khương Chi, lại tỏ vẻ thất vọng.
Lão tứ, Khương Nam Qua, là cậu bé hoạt bát nhất, cậu bé ghé đầu nói chuyện với mấy người bạn nhỏ đứng trước, đứng sau mình, còn trao đổi những tấm thẻ hoạt hình trong tay với nhau, không có chút trạng thái không thích ứng nào khi mới vào trường mẫu giáo, giống như một nhà xã giao vậy.
DTV
Tiểu Diệu chọc chọc Tiểu Qua bên cạnh, chỉ về phía trước nói: “Ông ấy đến rồi.”
Nghe Tiểu Diệu nói xong, Tiểu Qua giơ tay lau mồ hôi trên trán, khó hiểu mà hỏi: “Ông ấy? Ai? Ai đến vậy?”
Tiểu Qua vô thức ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Thi Liên Chu đứng giữa đám người, cậu bé há hốc miệng ngạc nhiên, lập tức nhảy lên cao ba thước, hét lớn: “Cha! Đó là cha tớ!”
Giọng nói của cậu bé vô cùng vang dội, gần như tất cả mọi người đều nhìn theo ánh mắt của cậu.
Thi Liên Chu cũng sửng sốt một lát, anh nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo của Tiểu Qua thì lông mày giãn ra một chút.
Tiểu Tông nghe thấy tiếng hét của Tiểu Qua thì liền chớp chớp mắt, nhét khối Rubik trong tay vào cặp, đeo cái cặp nhỏ trên lưng đi về phía Thi Liên Chu, cậu bé hoàn toàn không quan tâm chuyện mọi người đang xếp hàng, thái độ đương nhiên của cậu bé giống y hệt Thi Liên Chu.
Tiểu Qua sửng sốt, vội vàng nói: “Anh hai, chờ em với!”
Một cậu bé, hai cậu bé rời khỏi hàng, giáo viên vội vàng đi ngăn cản, nhưng Tiểu Tông đã đặt tay vào tay Thi Liên Chu, còn tiện tay kéo Tiểu Qua, đôi mắt phượng tràn đầy cảm giác áp lực của Thi Liên Chu liếc một cái khiến giáo viên hoảng hồn chạy ra xa.
Tiểu Qua chạy đến nắm lấy tay Thi Liên Chu, cảm nhận được lòng bàn tay rộng rãi ấm áp, Tiểu Qua ngượng ngùng cười, trong lòng hơi hưng phấn, cảm giác này chỉ có khi lần trước cha ôm cậu bé.
Cha, cậu bé cũng là người có cha đó.
Tiểu Ngự quay người lại nhìn Tiểu Tông và Tiểu Qua đã nổi loạn, cậu bé tức giận hừ hừ mấy tiếng rồi giậm chân.
Cậu bé cố ý không nhìn Thi Liên Chu, mà nói với nữ giáo viên bên cạnh: “Cô giáo Vương, đừng quên lời em nói với cô đó, cô xinh đẹp như thế này, cha em nhất định sẽ thích cô. Đợi mấy ngày nữa cha em đến đây, em sẽ mời cô đến nhà em chơi.”
Tiểu Ngự đã để mắt đến cô giáo Vương này từ khi cậu bé mới vào trường mẫu giáo, cô giáo xinh đẹp dịu dàng, cậu bé cứ cảm thấy cô giáo rất hợp với Cận Phong Sa.
Tiểu Ngự vẫn còn nhỏ tuổi mà đã dấn thân vào con đường bà mối rồi.
Cô giáo Vương không nhìn Tiểu Ngự, mà ngẩn người nhìn Thi Liên Chu đang đứng thẳng tắp ở cổng trường.
Cô giáo Vương đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Ngự, hai má đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngự, đó là cha của em à?”
Ban đầu cô giáo Vương không để tâm đến lời nói của bọn nhỏ, cô là giáo viên mầm non, không những có công việc đáng nể, cũng được mọi người công nhận là một cô gái xinh đẹp, nhưng cô không định có mối quan hệ với người đàn ông mất vợ có bốn đứa con.
Nhưng nếu cha của Khương Nam Ngự trông như thế này thì cô ấy nghĩ mình có thể xem xét lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-326.html.]
Tiểu Ngự cũng không ngốc, quay đầu nhìn Thi Liên Chu, lại nhìn cô giáo rõ ràng đang ở trạng thái rung động trước mặt, sắc mặt của cậu bé tối sầm, cậu bé rút tay ra khỏi tay cô giáo, trừng mắt nhìn cô giáo mà nói: “ Cô giáo Vương, cô chẳng xinh đẹp chút nào cả!”
Nói xong, cậu bé hơi nhếch cằm kiêu ngạo, bước ra một bước không nhận người thân, kéo Tiểu Diệu đi về phía Thi Liên Chu.
Lúc này, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của Khương Chi vang lên sau lưng Thi Liên Chu: “Đã đón hết mấy đứa nhỏ chưa anh?”
Thi Liên Chu nhìn về phía cổng trường đông đúc, cau mày, anh không đồng ý mà nhìn Khương Chi.
Khương Chi khẽ cười không nói gì, cô vẫy tay với Tiểu Ngự và Tiểu Diệu.
Mẹ đến rồi, Tiểu Ngự lập tức từ bỏ chuyện đi đến bên cạnh Thi Liên Chu, thay vào đó cậu bé và Tiểu Diệu lần lượt nắm tay Khương Chi, một gia đình sáu người đầy đủ, dáng vẻ và khí chất của bọn họ khiến mọi người xung quanh đều nhìn đến ngẩn người.
Cô giáo Vương nhìn Tiểu Ngự với vẻ mặt khó chịu, cô ấy vẫn chưa bình tĩnh lại sau khi sự đả kích khi cậu bé nói mình không đẹp, lại phát hiện cậu bé có mẹ, vậy thì cậu bé nói muốn giới thiệu cô ấy với cha cậu bé chỉ là trêu chọc cô ấy mà thôi!
Mỗi người dắt theo hai đứa nhỏ, đi đến bên cạnh chiếc xe việt dã.
Xung quanh có không ít người chú ý đến chiếc xe này, dù sao trong thị trấn cũng có rất ít người có điều kiện lái xe riêng, nhìn thấy một gia đình như minh tinh điện ảnh ngồi lên xe, tất cả mọi người đều không nhịn được mà thầm tặc lưỡi, sao mà gia đình này có được mọi thứ tốt đẹp vậy chứ?
Bốn đứa nhỏ ngồi ở hàng ghế sau, Tiểu Qua vui sướng sờ chỗ này chỗ kia, sau đó nhìn ánh mắt ghen tị của các bạn cùng lớp ngoài cửa sổ, cái miệng nhỏ nhắn gần như cười đến tận mang tai.
Tiểu Ngự không thể nhìn nổi dáng vẻ của cậu bé, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Không có tiền đồ.”
Tiểu Qua hoàn toàn không quan tâm, cậu bé nằm sấp trên ghế nhìn Thi Liên Chu: “Cha, sao cha lại đến đây?”
Cậu bé này cứ mở miệng lại gọi anh là “Cha”, gọi vừa to vừa trìu mến, Khương Chí cười lớn, vô cùng thích thú nhìn Thi Liên Chu, nhưng anh lại rất bình tĩnh, nói ngắn gọn: “Chở mẹ con về.”
Mí mắt Khương Chi giật giật, người này khá thành thật.
Thi Liên Chu không giống một người cha bình thường, anh có tình cảm vô cùng đạm bạc với mấy đứa nhỏ.
Tiểu Qua không để ý đến sự thờ ơ của anh, cậu bé vẫn nở nụ cười vui vẻ, khoe hàm răng trắng như hạt gạo, cười nói: “Chở mẹ con về? Vậy có phải cha không đi nữa không ạ?”
Cậu bé thích cảm giác có cha mẹ ở bên cạnh, nếu hai người đón cậu bé tan học mỗi ngày thì càng tuyệt vời hơn.
Tiêu Tông cũng ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu, mặc dù giọng nói vẫn còn non nớt nhưng lại rất bình tĩnh: “Không đi nữa sao?”
Thi Liên Chu mím chặt đôi môi mỏng, chưa kịp trả lời đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Khương Chi vang lên bên cạnh: “Cha còn phải đi làm kiếm tiền nuôi các con mà, nếu như cha ở đây mỗi ngày, thì không thể kiếm tiền đúng không con?”
Tiểu Diệu nghe vậy không vui, nhẹ giọng nói: “Tụi con vốn chưa từng tiêu tiền của ông ấy.”
Khương Chi liếc cậu bé một cái, thản nhiên nói: “Không có sao? Cha con cho con tiền để đi học đó.”
Mặc dù Thi Liên Chu không có nhiều tình cảm với mấy đứa nhỏ nhưng tiền nuôi con đã đưa đầy đủ. Dù cô vẫn chưa động đến số tiền năm mươi đồng trong ngân hàng, nhưng không có nghĩa rằng bốn đứa nhỏ có thể xem như không có, đứa nhỏ cần phải có lòng biết ơn với cha mẹ mình.