Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 324
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:20:18
Lượt xem: 32
Không khí trong xe rất hài hòa.
Thi Liên Chu ngồi ở ghế phụ, đôi mắt nheo lại, anh không tham gia vào chủ đề này.
Anh biết Khương Chi có thể lái xe từ lâu, trên người cô vẫn còn có nhiều bí mật chờ anh khám phá.
Hai giờ chiều, cuối cùng bọn họ cũng về đến thị trấn Đại Danh.
Khương Chi chở Đan Uyển và Thi Nam Châu đến ủy ban thị trấn trước, rồi mới quay về nhà xuất bản.
Thi Liên Chu nhìn khung cảnh xung quanh rồi bước vào, ngón tay thon dài nghịch hoa cỏ trong sân, anh hơi nhướng mày, hứng thú nói: “Nơi này cũng khá mới mẻ.”
Khương Chi khẽ cười trêu chọc: “Nhường cho anh đó.”
Thi Liên Chu nhẹ nhàng bước đi trên đôi giày da bóng loáng, không nhanh không chậm mà nói: “Quá nhỏ”.
Đang nói chuyện, dì Lý mang theo quần áo đã giặt đi ra ngoài.
Khi nhìn thấy Thi Liên Chu, bà ấy sửng sốt một lát, cho rằng mình nhìn lầm, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Ngũ gia?”
Thi Liên Chu gật đầu, không nói gì.
Khương Chi cũng không cao lãnh như anh, cô thấy chỉ toàn quần áo của mấy anh em Tiểu Ngự trong cái thau dì Lý cầm trên tay, cười nói: “Dì Lý, bọn nhỏ đi học rồi à? Mấy ngày nay dì ở đây có quen không?”
Dì Lý vội vàng nói: “Quen chứ, quen chứ, mấy vị tiểu thiếu gia đều rất ngoan ngoãn.”
Bà ấy nở nụ cười thật tươi, bởi vì bà ấy thực lòng cảm thấy bọn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, không hề khiến ai phải lo lắng, bọn nhỏ hoàn toàn khác với Thi Liên Chu khi còn nhỏ, từ đó có thể thấy được Ngũ thái thái tương lai là một người rất tốt, khéo dạy con cái.
Khương Chi khẽ cười gật đầu: “Vậy thì tốt, khi nào mấy đứa nhỏ tan học vậy?”
“Năm giờ, lát nữa gần đến giờ tôi sẽ đi đón bọn nhỏ về.” Dì Lý nói.
Đôi mắt Khương Chi hơi sáng lên, cô nghiêng đầu nhìn Thi Liên Chu đang im lặng, phong thái cao quý, cô cong mày hỏi: “Chúng ta cùng đi đón bọn nhỏ tan học nhé, được không?”
Khi bọn nhỏ tan học, điều bọn nhỏ mong chờ nhất là được cha mẹ đón về nhà, cô muốn bốn đứa nhỏ nhà mình cũng được trải nghiệm cảm giác đó.
Nghe cô nói xong, dì Lý vội vàng nhìn Thi Liên Chu, thấy đôi môi mỏng của anh mím chặt, đôi lông mày dài nhíu lại, bà ấy biết chuyện này không tốt, vội vàng cười nói: “Không cần, không cần đâu, tôi tự đi đón mấy vị thiếu gia là được rồi, cũng không xa lắm.”
Trong bà ấy khẽ thở dài, Ngũ thái thái tương lai vẫn chưa hiểu rõ Ngũ gia.
Khương Chi không nói gì, chỉ mỉm cười với Thi Liên Chu, ý cười rất nhạt, nét mặt cô lại rất sinh động.
Thi Liên Chu dừng lại một chút, sau đó bị cô chọc giận đến mức bật cười, giọng nói trầm trầm trở nên cứng rắn hơn một chút: “Em đúng là nắm chặt anh nhỉ.”
“Vậy có được không?” Khương Chi hỏi đi hỏi lại.
Thi Liên Chu liếc cô một cái, đôi chân dài thẳng tắp bước vào nhà, mặc dù giọng điệu không được tốt lắm nhưng anh vẫn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng .
Khuôn mặt của Khương Chi tràn đầy ý cười, không có chuyện gì có cảm giác thành tựu hơn việc chinh phục được Thi Liên Chu.
Dì Lý ở bên cạnh nhìn đến ngẩn người, bà ấy không nhịn được mà thầm giơ ngón tay lên với Khương Chi
Bà ấy làm việc ở nhà họ Thi hơn 20 năm, bà ấy đã chăm sóc Ngũ gia từ nhỏ, nhưng chưa từng thấy anh thỏa hiệp với ai, tính tình bướng bỉnh và lạnh lùng, chuyện anh không muốn làm thì cho dù ông Thi có cầm gậy đánh anh thì anh cũng sẽ không khuất phục.
Bà ấy thực sự không ngờ rằng, có một ngày nào đó Ngũ gia từ con người cứng rắn trở thành một người dịu dàng, thật hiếm có.
Trở về phòng, Thi Liên Chu nhìn xung quanh một vòng, cau mày nói: “Chỗ ở quá tệ rồi.”
Khương Chi gật đầu, trầm tư nói: “Đúng là có hơi nhỏ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-324.html.]
Thi Liên Chu nhìn Khương Chi, giọng nói tràn ngập sự giàu có: “Mua một căn nhà nhé?”
Khương Chi cười lớn, giơ tay nhéo mặt Thi Liên Chu, giọng điệu vừa buồn cười vừa mới lạ: “Thì ra đây chính là cảm giác có người bao nuôi.”
Thi Liên Chu mím đôi môi mỏng, dùng đôi mắt đen sâu thẳm và kiềm chế nhìn cô.
Khương Chi vội vàng quay mặt, cười nói: “Không vội, đợi đến Bắc Kinh, anh hẵng mua cho em một căn nhà, có được không?”
DTV
Sự nghiệp của cô mới bắt đầu, cũng không vội mua nhà, hơn nữa cho dù có mua nhà thì cô cũng sẽ không mua ở trấn Đại Danh, sắp đến cô sẽ thường xuyên đến thành phố Thanh, thậm chí là đến Bắc Kinh, mua nhà ở trấn Đại Danh sẽ có chút lãng phí.
Thi Liên Chu không có phản bác, anh “Ừm” một tiếng.
Khương Chi quay lại nhìn anh, khóe miệng bất giác nhếch lên nửa vòng cung.
Nếu như là đời trước, cô mở miệng đòi một căn nhà thì có lẽ đã bị đối phương mắng thảm rồi, nói cô tính toán đào mỏ, nhưng đặt trên người Thi Liên Chu, thì anh lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, không hề do dự chút nào.
Đương nhiên, chuyện này không thể tách rời sự giàu có của anh, nhưng điều quan trọng nhất là, trong lòng anh có cô.
Khương Chi chợt cười khẽ, cô đưa tay nắm lấy tay Thi Liên Chu, kiễng chân hôn lên đôi môi hơi lạnh của hắn, trịnh trọng hỏi: “Thi Liên Chu, khi nào chúng ta kết hôn vậy?”
Câu hỏi này vô cùng tự nhiên.
Trong đôi mắt hạnh màu đen của Khương Chi vô thức hiện lên một tia ngạc nhiên, cô không ngờ mình lại thốt ra một câu như vậy, thậm chí nó còn không hề xuất hiện trong đầu cô.
Cho nên, trong tiềm thức, cô đã muốn kết hôn với Thi Liên Chu rồi sao?
Khương Chi thầm thở dài, đúng là đẹp trai quyến rũ người khác mà, Thi Liên Chu đã mê hoặc cô đến mức cô không còn giống bản thân nữa.
Một tia cười hiện lên trong đôi mắt dài hẹp của Thi Liên Chu, anh thuận thế ôm cô vào lòng, anh cụp mắt xuống, đôi môi mỏng quét qua tóc cô, nói với giọng điệu trầm thấp nhưng nghiêm túc: “Ngày mai nhé?”
Khương Chi hơi ngạc nhiên, khóe môi nở nụ cười, vẻ tức giận nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt hạnh của cô: “Ngày mai? Anh có mang theo sổ hộ khẩu không?”
Thi Liên Chu trầm ngâm một lát: “Ngày mai chúng ta cùng về Bắc Kinh.”
Khương Chi chớp chớp mắt, cười đến mức không dừng lại được.
Thật ra Khương Chi cũng không vội kết hôn, sự nghiệp của cô mới bắt đầu, vẫn chưa đủ để có thể sánh ngang với Thi Liên Chu, cô mong đám cưới của mình sẽ được mọi người quan tâm chúc phúc, chứ không phải “trèo lên cành cao” như người khác nghĩ .
Cô là một người rất kiêu ngạo.
...
Hai người ở trong phòng chưa được bao lâu thì Phó Đông Thăng gõ cửa.
Phó Đông Thăng ôm một chồng tài liệu trong tay, khi biết Khương Chi đã về, ông ấy vội vàng đến báo cáo công việc với cô.
“Bà chủ.” Phó Đông Thăng liếc mắt nhìn thấy Thi Liên Chu trong phòng, ông ấy đã từng nhìn thấy người này, đương nhiên biết mối quan hệ không tầm thường giữa anh và bà chủ của bọn họ, nhất thời không biết có nên đi vào hay không.
“Mời vào.” Khương Chi mở cửa cho Phó Đông Thăng vào trong, cũng không để ý đến Thi Liên Chu, người đang ngồi ở bàn lật xem truyện tranh thiếu nhi, cô hỏi ông ấy về hoạt động của nhà xuất bản trong mấy ngày này.
Lúc đầu Phó Đông Thăng còn khá căng thẳng, ông ấy thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thi Liên Chu, sau đó khi nói đến chuyện làm ăn, ông ấy đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Khương Chi mở văn kiện ra nhìn, đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại.
Vụ án của chợ đen mua bán người ở trấn Đại Danh đã được đăng trên báo, gây phản ứng rất lớn, ngày nào bọn họ cũng nhận được rất nhiều bức thư lên án những hành động xấu xa của cục cảnh sát từ người dân trong thị trấn.
Một số người bị hại thậm chí còn đi qua đi lại trước cửa cục công an không chịu về, khiến ủy ban thị trấn cũng sức đầu mẻ trán.
Các nhà xuất bản gần đó biết rằng bọn họ đã xuất bản một tờ báo chỉ trích cục cảnh sát nên đều chờ xem trò hay, dù sao thì dân không đấu với quan.