Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 323

Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:20:16
Lượt xem: 34

Ôn Hoa Anh ngồi bên cạnh lắng nghe rất tò mò, bà ấy khó hiểu mà hỏi: “Xưởng?”

DTV

Bà ấy chỉ biết con dâu út làm kinh doanh, nhưng bà ấy cũng không hỏi cụ thể cô đang kinh doanh gì, nghe có vẻ như là mở xưởng?

Vân Tường cười giải thích, thật ra chính là “đánh rắm cầu vồng”, bà ấy khen ngợi tâng bốc Khương Chi lên tận trời cao.

Khóe miệng Khương Chi khẽ giật giật: “Cũng không khoa trương như vậy đâu.”

Nhưng Ôn Hoa Anh lại cười nói: “Những lời nữ đồng chí này nói đều là sự thật, A Chi, con đúng là quá khiêm tốn rồi đó, ngày khác con cầm tờ báo do nhà xuất bản của con phát hành đến cho mẹ xem nhé.”

Bà ấy thực sự có chút ngạc nhiên khi Khương Chi đã mở một nhà xuất bản và một xưởng may quần áo ở độ tuổi trẻ như vậy.

Nhất thời, bà ấy không biết nên cảm thấy thổn thức hay vui mừng, con trai út và con dâu út của bà ấy đang tập trung kinh doanh, một nhà có hai xưởng trưởng, sau này không cần phải lo chuyện ăn uống nữa, không biết mấy đứa cháu trai của bà ấy được tiếp xúc với những chuyện này từ nhỏ, sau này có theo nghiệp kinh doanh cả không?

Bà Thi lại có những nỗi lo mới.

Giang Kinh Xuân vẫn im lặng lắng nghe, không hề xen lời, mặc dù anh ấy đã nghe Vân Tường kể chuyện của Khương Chi rồi, nhưng mà bây giờ nghe lại một lần nữa vẫn cảm thấy cảm khái.

Giang Noãn Xuân đã làm em gái của anh ấy hai mươi mốt năm, vẫn luôn không có gì đặc biệt hơn người, ngược lại cô ta đã kết hôn sinh con khi còn rất nhỏ tuổi, giờ đây cô ta nhân lúc gia đình gặp nạn để chạy trốn, chuyện này thật sự làm tan nát trái tim của nhà anh ấy.

Bây giờ nhìn thấy em gái ruột của mình tài giỏi như vậy, trong lòng anh ấy vừa tự hào vừa tự ti.

Khương Chi thật sự là em gái của anh ấy sao?

Cảm giác này quá không chân thực, anh ấy không biết nên diễn tả như thế nào.

Có lẽ bởi vì Giang Kinh Xuân thỉnh thoảng lại nhìn về phía Khương Chi, cho nên Thi Liên Chu híp mắt nhìn về phía anh ấy.

Giang Kinh Xuân sửng sốt, anh ấy vội vàng cúi đầu với vẻ mặt chột dạ.

Đột nhiên, anh ấy lại suy nghĩ, anh ấy đang nhìn em gái mình chứ không phải ai khác, tại sao lại phải chột dạ như vậy chứ?

Nghĩ đến đây, Giang Kinh Xuân lấy hết can đảm ngẩng đầu lên lần nữa, tuy nhiên, khi ánh mắt anh dũng ban đầu của anh ấy lại chạm phải ánh mắt của Thi Liên Chu, anh ấy giống như một quả bóng xì hơi, bùm một tiếng nổ tung, anh ấy chỉ có thể buồn bã cụp mắt xuống.

Trong lòng anh rưng rưng nước mắt, em gái có bản lĩnh lớn thì thôi vậy, nhưng em rể nhìn qua cũng không phải người thân thiện.

Lúc này, một thanh âm trầm thấp lạnh lùng vang lên: “Anh không có việc làm à?”

Khương Chi khẽ nhướng mày, cô quay đầu nhìn Thi Liên Chu, không ngờ anh lại nói chuyện với Giang Kinh Xuân.

Giang Kinh Xuân rõ ràng cũng không ngờ đến, anh ấy ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu, người toát lên phong thái cao quý, anh ấy vô thức ngồi thẳng dậy, cảm thấy đối phương đang hạ mình, anh ấy ngẩn người nói: “Tôi vốn là tài xế xe buýt, nhưng mà tôi mới bị sa thải rồi.”

Ôn Hoa Anh cau mày, xem ra nhà họ Giang lại gặp thêm một chuyện xui xẻo.

Thi Liên Chu không nói thêm gì nữa, ngón tay thon dài gõ lên bàn, không biết anh đang suy nghĩ gì.

Ăn tối xong thì không còn lý do gì để ở lại đây nữa, Vân Tường kéo Giang Kinh Xuân chuẩn bị rời đi.

Giang Kinh Xuân không muốn cứ rời đi như vậy, anh ấy liền nói với Khương Chi: “Anh có thể nói riêng vài câu với em được không?”

Khương Chi suy nghĩ một chút, cũng không từ chối.

Cô đi theo Giang Kinh Xuân ra khỏi khách sạn, Ôn Hoa Anh nhìn theo, bà ấy không khỏi quay đầu nhìn Thi Liên Chu, cảm thấy lạ mà hỏi: “Chuyện này không giống tính cách của con cho lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-323.html.]

Thi Liên Chu tỏ vẻ hờ hửng, không mặn không nhạt mà nói: “Đó là anh trai của cô ấy.”

“Anh trai? ? ?” Trên đầu Ôn Hoa Anh có một dấu chấm hỏi.

“Con nói mẹ nghe thử, sao Giang Kinh Xuân có thể là anh trai của A Chi được chứ?” Ôn Hoa Anh nôn nóng hỏi, bà ấy vểnh tai lên.

Tuy nhiên, Thi Liên Chu không phải là người lắm lời, lòng tò mò của bà ấy đã được định sẵn sẽ không được thỏa mãn.

Sau khi ra khỏi cửa, Giang Kinh Xuân nhìn Khương Chi đứng trước mặt, ho nhẹ một tiếng: “Anh. . .”

Khương Chi ngước mắt nhìn anh ấy, mím môi, mỉm cười yếu ớt, khi cô nói chuyện có cảm giác không xa cũng không gần: “Tôi biết anh muốn nói gì, nhưng sau hai mươi năm hoang mang bối rối, sau này tôi chỉ muốn sống cho bản thân mình, chỉ làm Khương Chi, không làm con gái hay em gái của ai cả, nếu anh không có chuyện gì khác thì tôi về trước đây.”

Giang Kinh Xuân nhìn tấm lưng mảnh khảnh của Khương Chi dần dần đi xa, khuôn mặt anh ấy vừa ngạc nhiên vừa bối rối.

Sáng sớm hôm sau, Thi Liên Chu tự mình lái xe đưa Khương Chi về trấn Đại Danh, bà Thi nắm tay Khương Chi không nỡ buông ra, bà ấy muốn cùng con dâu đi gặp cháu trai, nhưng khi nhìn thấy Giang Kinh Xuân đứng đợi ở một bên thì chỉ có thể thở dài.

Đan Uyển và Thi Nam Châu cũng trở về trấn Đại Danh với hai người Thi Liên Chu.

Đan Uyển vốn muốn ở lại khách sạn với Ôn Hoa Anh, nhưng bà Thi không chịu nhận mình đã già, hoàn toàn không cần ai ở cùng mình, bà ấy còn nói rằng sau khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Giang, rồi nói lời tạm biệt với người bạn già thì bà ấy sẽ tự mình ngồi xe đến trấn Đại Danh.

Nếu lần này bà ấy không nhìn thấy bốn đứa nhỏ thì e rằng bà ấy sẽ không cam lòng về Bắc Kinh.

Cuối cùng Thi Liên Chu châm chọc mỉa mai một phen rồi nói rằng ngày mai sẽ trở lại đây đón bà ấy về.

Bà Thi vô cùng hài lòng vừa vẫy vẫy tay với đuôi xe.

Giang Kinh Xuân nhìn chiếc xe việt dã đã rời đi, ánh mắt hơi cô đơn.

“Đi thôi.” Bà Thi vỗ vai Giang Kinh Xuân, hôm qua bà ấy đã nghe Khương Chi kể mọi chuyện về thân thế của cô rồi, bà ấy vô cùng tình cảm mà an ủi cô một lúc lâu, cuối cùng bị Thi Liên Chu đuổi về phòng với vẻ mặt u ám.

Con dâu nhỏ có số phận nghiệt ngã, nếu con bé thật sự không muốn nhận lại người thân, thì bà ấy cũng không thể nói thêm gì nữa.

...

Trên đường đi, Đan Uyển và Thi Nam Châu giống như hai người vô hình, không chủ động lên tiếng cũng không xen lời.

Đường xá những năm tám mươi không dễ đi, đi được nửa đường, Khương Chi vội vàng đuổi Thi Liên Chu sang ghế phụ, cô ngồi vào ghế lái trước con mắt kinh hoàng của Đan Uyển và Thi Nam Châu, cô nhấn ga rồi lái xe chạy nhanh trên đường.

Khương Chi lái xe rất êm, điều này khiến Đan Uyển cảm thấy dễ chịu hơn.

Cô ấy hơi ngạc nhiên nói: “A Chi biết lái xe à?”

Khương Chi gật đầu, bình tĩnh nói: “Một chút.”

“Thế này không phải một chút đâu.” Đan Uyển mỉm cười khen ngợi một câu.

Cô ấy vốn không có ác cảm gì với Khương Chi, lúc trước cô ấy nhiều chuyện nói đến chuyện của Khương Chi, cũng chỉ vì không muốn Khương Chi làm mất mặt nhà họ Thi mà thôi, nếu như chuyện không giống như những gì cô ấy nghĩ, vậy thì đương nhiên cô ấy cũng không có gì để nói.

Còn chuyện Khương Chi bán con trai đổi lương thực, có lẽ là có ẩn tình khác, dù sao thì Thi Liên Chu sẽ yêu một người phụ nữ như vậy sao?

Sau này bọn họ chính là chị em dâu, không nói đến chuyện sẽ sống chung một mái nhà, ít nhất bọn họ sẽ tiếp xúc với nhau thường xuyên hơn những người khác, dù thế nào thì cô ấy cũng phải tươi cười nghênh đón, cô ấy thật sự không cần thiết bất hòa với Khương Chi vì mấy chuyện vụn vặt này.

Nghe những lời tán thưởng của Đan Uyển, Thi Nam Châu nhìn Khương Chi với ánh mắt ngưỡng mộ, cô bé chợt cảm thấy mẹ của Tiểu Qua không đến nỗi xấu xa hay vô dụng như mọi người vẫn nói, dì ấy cũng rất lợi hại trong một số việc.

Loading...