Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:30:58
Lượt xem: 50
Từ khi chị ta bỏ học mà quay về thôn Khương gia thì đến cơm ăn không đủ no, làm sao có tiền dư để mua bút chứ?
Hơn nữa cô ta cũng đã quan sát rổ của chị mình, lúc đi thì đầy ụ, lúc về cũng đầy ụ, còn giấu giấu diếm diếm dùng chăn che lại, như là sợ người khác nhìn thấy vậy, chẳng lẽ bên trong có thịt sao?
Nghĩ đến đây, cô ta không ngăn được những suy nghĩ tràn lan trong đầu mình, chóp mũi giống như ngửi thấy mùi thịt vậy.
Nhà họ Khương thực ra cũng không nghèo, cha Khương và người cha quá cố của Khương Nhị Điển đều là đồng nghiệp, đều làm việc ở nhà máy cơ khí trấn Đại Minh, lương mỗi tháng là 53 đồng, nhưng phần lớn số tiền đó đều cung cấp cho bệnh viện.
Hóa ra là do cha Khương vẫn luôn muốn Bạch Hương Chi có thể giúp ông ta sinh thêm một đứa con trai, đáng tiếc lại liên tiếp sinh được 7 cô con gái, Bạch Hương Chi cũng vì vậy mà bị thương thân thể, muốn sinh thêm cũng là chuyện không dễ dàng gì, cần phải chữa khỏi bệnh phụ khoa, còn phải chăm sóc cơ thể thật tốt.
Nhiều năm qua, hai vợ chồng chưa bao giờ từ bỏ quyết tâm sinh con trai.
Cho nên, nhà họ Khương cũng đã rất lâu rồi không được nếm một chút thịt.
Khương Đinh Hương l.i.ế.m môi, nhìn thấy Đản Tử ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Khương Chi đang ngẩng đầu nhìn cô ta.
Cô ta khẽ nâng cằm lên, giống như khinh thường không muốn nói chuyện, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Đản Tử, có phải mẹ cháu mua thịt không?”
Đản Tử mím môi không nói gì, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô ta, sợ cô ta sẽ vươn tay nhấc cái chăn đang che giỏ ra, cậu nhóc biết trong rổ đều là thức ăn do mẹ cậu đã mua ở thị trấn.
Khương Đinh Hương có chút không vui, cô ta vừa định nói gì, liền nghe thấy Khương Chi nói: “Đừng có can thiệp vào chuyện của người khác.”
Khương Trường Hưng đang lái xe bò, khóe miệng không nhịn được giật giật khi nghe được những lời này, quả nhiên, đây vẫn là Khương Chi Tử ‘tùy tính’ trước kia.
Sắc mặt của Khương Đinh Hương càng đỏ hơn.
Cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ ngón tay đang run rẩy lên, trong giọng nói còn có chút âm khóc nói: “Chị nói cái gì!”
Khương Chi trợn mắt nhìn cô ta, chẳng thèm để ý.
Bạch Chi Hương cau mày, nhìn Khương Chi, lanh lùng quát: “Khương Chi Tử, Đinh Hương là em gái của con, con bé chỉ hỏi một câu cũng không được sao? Nếu như con thật sự mua thịt thì cũng nên mang đến hiếu thảo cha mẹ, sao có thể ăn một mình như vậy được?”
Trên mặt bà ta tràn đầy sự bất mãn với Khương Chi.
Theo suy nghĩ của Bạch Chi Hương, mặc dù nhà bọn họ đã đuổi Khương Chi Tử ra khỏi nhà, nhưng dù sao cũng từng là đứa con mà bọn họ cho ăn cho uống, bồi dưỡng lớn lên, hơn nữa Khương Chi Tử rơi vào hoàn cảnh như vậy đều là do cô tự gieo gió gặp bão, bản thân không biết liêm sỉ, cho nên cô không nên quên sự dưỡng dục trong nhà đã từng dành cho cô!
Đáng tiếc, bà ta cũng không biết Khương Chi Tử đã c.h.ế.t rồi, bây giờ Khương Chi là người đang chiếm giữ thân thể này.
Khương Đinh Hương nhìn thấy có người bênh mình, cũng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng vậy, thật sự là quá ích kỷ.”
Khương Chi ngước mắt nhìn hai người trước mặt, giọng điệu hờ hững nói: “Tôi mua thịt, hơn nữa còn là loại thịt ba chỉ tốt nhất, có nạc có mỡ, tiếc là vay tiền mua, vay tiền. Mấy người muốn ăn sao? Tôi có thể nhường lại chỗ thịt đó cho mấy người, mấy người thay tôi trả tiền, cũng không có bao nhiêu, chỉ 6 đồng mà thôi, thế nào?”
Nghe vậy, sắc mặt của Bạch Hương Chi giật giật, bỏ ra 6 đồng mua thịt ăn? Bị điên rồi sao?
Khương Đinh Hương càng thêm tức giận: “Chị đang nằm mơ mộng cái gì vậy? Đừng nói là 6 đồng, cho dù là 1 xu cũng không có! Thế mà chị dám vay tiền mua thịt ăn? Chị có khả năng trả được sao? Thật sự là càng sống càng không ra gì, lãng phí mấy năm học cấp ba!”
Khương Chi cười lạnh: “Liên quan quái gì đến cô.”
Khương Đinh Hương vừa định nói chuyện, lại liếc nhìn về phía nơi xa, ánh mắt cô ta đột nhiên nhìn đăm đăm.
Tiếng động cơ ô tô gầm rú truyền đến từ phía xa.
Sắc mặt của Khương Chi lập tức thay đổi, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-32.html.]
Quả nhiên chiếc xe dừng lại bên cạnh chiếc xe bò đang lắc lư của bọn họ, cùng với tiếng hạ cửa xe, một giọng nói nam quen thuộc vang lên: “Xin chào, mọi người là người của thôn Khương gia sao?”
Xe bò đành phải dừng lại.
Khương Trường Hưng còn chưa kịp trả lời, Khương Đinh Hương đã ngại ngùng nói: “Đúng vậy, chúng tôi đều là người của thôn Khương gia.”
Vẻ mặt của Khương Chi có chút kỳ lạ nhìn về phía cô ta, bởi vì dáng vẻ ngu ngốc ngượng ngùng này của Khương Đinh Hương làm cô cảm thấy rất quen.
“Ha ha, thật trùng hợp, mọi người có bao giờ thấy người nào trong làng có vết bớt này ở mu bàn tay chưa?”
DTV
Mấy người họ đều nhìn về phía đó, Khương Chi cũng không muốn bản thân trở thành khác loại, cho nên cũng không vui vẻ gì quay người lại, người ngồi ở ghế lái chính là Cố Tuyển, người đàn ông lắm chuyện mà cô đã gặp được ở bệnh viện, Thi Liên Chu ngồi ở ghế phụ lái, cũng không quay đầu, chỉ để lộ ra một nửa đường cong của khuôn mặt đẹp trai.
Trên tay Cố Tuyển cầm một bức ảnh, trên ảnh là hoa văn đen trắng, một bức ảnh phóng to mu bàn tay, cùng một vết bớt hình trái tim đặc biệt.
Khương Chi âm thầm nghĩ, thật đúng là nữ chính, khó có ai có thể bắt chước được vết bớt như vậy.
Cô liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Khương Trường Hưng và hai mẹ con Bạch Đinh Hương đang cau mày suy nghĩ, giống như đang cố nhớ lại chủ nhân vết bớt này là ai, mà Đản Tử đang ngồi bên cạnh cô lại trợn to mắt, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Khương Xuân từ nhỏ đã bị mẹ của Khương Nhị Điển trông chừng chặt chẽ, tính cách cũng nhát gan, ngoài Đản Tử ra, đúng là không ai có thể tiếp cận cô bé.
Đột nhiên Cố Tuyển lên tiếng nói: “Hả? Là hai người à, hai người cũng là người của thôn Khương gia?”
Mọi người nghe thấy câu này thì nhìn sang, họ liền thấy Cố Tuyển đang mỉm cười nhìn về phía Khương Chi và Đản Tử.
Trên mặt Khương Đinh Hương hiện lên một tia ghen ghét, cô ta không ngờ rằng Khương Chi Tử đã gầy không ra hình người như vậy vẫn có thể thu hút sự chú ý của đàn ông.
Khương Chi lại không hề có ý muốn nói chuyện, nhưng mà vì muốn trợ giúp nữ chính trở về Bắc Kinh, chỉ có thể lên tiếng nói: “Đản Tử, có phải con biết trên tay ai có vết bớt như vậy không?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đản Tử, đến Thi Liên Chu ngồi cạnh ghế lái cũng không ngoại lệ.
Anh nhìn đôi mắt phượng của Đản Tử không khác gì đôi mắt mình mà không khỏi giật mình trong chốc lát.
Cố Tuyển kích động nói: “Thật sao? Nhóc con, cháu biết chính xác trên tay người nào có vết bớt này sao?”
Đản Tử bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy thì cậu bé hơi sợ hãi trốn phía sau Khương Chi, thế nhưng khi nhìn thấy sự cổ vũ trong mắt mẹ mình, cậu nhóc mới lên tiếng: “Cháu nhớ trên tay chị Xuân Xuân có một vết bớt… Như thế này.”
Dứt lời, Đản Tử mím môi, không lên tiếng nữa.
Khương Chi muốn tiết lộ Khương Xuân, cô cúi đầu, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân sau khi lập được công, nghĩ đến công việc phiên dịch của mình.
Cố Tuyển nhạy bén bắt lấy cái tên này, lập tức hỏi: “Chị Xuân Xuân? Ai là chị Xuân Xuân? Thôn Khương Gia sao? Tên đầy đủ là gì? Mấy tuổi rồi? Trong nhà có người thế nào?”
Khương Đinh Hương đã muốn xuất hiện trước mặt Cố Tuyển từ lâu nên cô ta cũng vội vã nói: “Tôi biết. Thôn Khương Gia có một người tên Khương Xuân, thường chơi chung với Đản Tử, có lẽ chị Xuân Xuân kia chính là Khương Xuân, Khương Xuân là vợ nuôi từ nhỏ của kẻ lông bông Khương Nhị Điển, bao nhiêu tuổi thì tôi không biết.”
Chân mày Cố Tuyển nhíu lại rất chặt: “Vợ nuôi từ nhỏ sao?”
Khương Đinh Hương không phải ngốc, cô ta nhìn thấy vẻ mặt Cố Tuyển không thích hợp lắm nên lập tức “vâng” một tiếng rồi ngậm miệng lại.
Thi Liên Chu thu hồi tầm mắt, anh thản nhiên nói: “Đến thôn Khương Gia đi!”
Cố Tuyển cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói một tiếng “cảm ơn”, rồi lái xe đi về phía thôn Khương Gia, chỉ còn lại Khương Đinh Hương với vẻ mặt hâm mộ và Khương Trường Hưng, trái lại vẻ mặt của Bạch Hương Chi như có chút cô đơn, giống như đang hoài niệm lại giống như đang cảm thán.
…