Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 306
Cập nhật lúc: 2024-11-18 14:57:42
Lượt xem: 18
Cô không phải kẻ coi tiền như rác, vào lúc này còn nói nhiều hơn thì cũng chỉ tự tìm phiền phức cho chính mình, vừa rồi người bán hàng bên kia đã không có mắt nên mới bỏ lỡ một cuộc mua bán lớn thế này, có lẽ ly tước này có nguồn gốc từ những năm Tây Hán, giá trị của nó rất lớn.
Đời trước cô đã từng tham dự vào một buổi bán đấu giá, giá cuối cùng của một đôi ly rượu đồng thời nhà Hán là hơn hai ngàn vạn.
Ly tước thời Tây Hán này không lớn nhưng được bảo tồn rất tốt, luận về giá cả thì cái ly này sẽ có giá từ ba trăm vạn đến sáu trăm vạn.
Đương nhiên điều cô quan tâm không phải giá cả mà vì cô muốn đặt nó trong cửa hàng đồ cổ của mình làm món hàng có trọng lượng, dù sao cô cũng mở cửa hàng bán đồ cổ, nếu như không có được mấy món có thể đặt lên mặt bàn thì làm sao cửa hàng của cô hấp dẫn được khách hàng tới chứ?
Giang Kinh Xuân nghe Khương Chi nói thì cắn răng, anh ấy cũng muốn dùng công phu sư tử ngoạm nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Thi Liên Chu, anh ấy đã không thốt nên lời nữa rồi, sau cùng chỉ có thể nhụt chí nói: “Ba trăm thì ba trăm, đại trượng phu nói một lời, tứ mã nan truy.”
Bên môi Khương Chi lộ ý cười, lúc cô vừa chuẩn bị lấy tiền ra thanh toán thì Thi Liên Chu đã mở ví da ra trước cô, anh đếm ba trăm đồng rồi đưa đến.
Giang Kinh Xuân nhận tiền nhưng vẫn chưa đi, anh ấy ho khan một tiếng, trong mắt đầy vẻ tò mò: “Bây giờ cô mời tôi ăn một bát mì cũng không quá đáng đúng không? Tôi muốn nghe cô nói đến ly tước này, đây là đồ vật đến từ thời đại nào vậy?”
Ôn Hoa Anh cũng tò mò mà phụ họa theo: “Vì sao gọi là ly tước? Cái này không phải dụng cụ uống rượu của những người thời cổ đại sao?”
Tuy bà cụ đã lớn tuổi nhưng lòng ham học hỏi lại không hề già.
Khương Chi khẽ cười, gõ ngón tay vào ly đồng: “Dì nói không sai, đây đúng là ly tước người xưa dùng để uống rượu, mà chất liệu đồng này cũng chỉ có giai cấp quý tộc thời cổ đại mới có thể sử dụng, đúng là rất trân quý.”
“Sách sử có nói, người có địa vị tôn quý dùng tước, lúc thiên tử phân đất phong hầu cho chư hầu thường sẽ ban thưởng đồ vật cho người được phong.”
“Sau này “tước” trở thành cách nói tắt của “tước vị”, “thăng quan tiến tước” cũng vì vậy mà có.
“Chiếc ly tước ba chân trong tay cháu có khắc chữ “ngự cống cho hoàng gia”, phần phía trước và sau đều vểnh lên, miệng ly xuôi ra ngoài, ở thân ly có hoa văn, đây là phong cách điển hình ở thời kỳ Tây Hán, một món đồ có giá trị văn hóa cao.”
Khương Chi nói trôi chảy nhưng không nhắc đến giá trị tiền bạc của món đồ cổ này, tuy nhiên trong lời nói của cô cũng đã ẩn chứa giá trị thật của nó.
Giang Kinh Xuân vừa nghe thấy thì khuôn mặt đã ảo não, anh ấy không hiểu những thứ khác, chỉ riêng mấy chữ “đồ đồng thời Tây Hán” đã nói rõ anh ấy bán lỗ rồi.
DTV
Nhưng cho dù trong lòng anh ấy có khó chịu thế nào thì cũng không thể làm gì, hai bên đã thỏa thuận giá cả xong xuôi, anh ấy vẫn phải giữ danh dự và uy tín của mình.
Một chuyến bàn đồ cổ thế này đã khiến Giang Kinh Xuân tự khảo nghiệm kinh nghiệm và năng lực phân biệt của mình, anh ấy không còn gì để nói.
“A Chi hiểu biết cũng nhiều quá!” Sau khi nghe Khương Chi nói xong, trên mặt Ôn Hoa Anh tỏ ra rất tự hào.
Khương Chi cười, lúc này mì rưới dầu đã đã được bưng lên bàn.
Sợi mì không tính là cứng, bánh chiên dầu đậm vị, bánh có vị cay, cực kỳ thơm ngon.
Giang Kinh Xuân bưng bát mì lên húp, tư thế ăn “hào sảng” thế này giống như ba ngày bị bỏ đói, mà Ôn Hoa Anh là một bà cụ dễ mềm lòng, thấy anh ấy đi bán đồ tổ truyền trong nhà còn bị người ta bắt nạt nên gọi chủ quầy làm thêm một bát nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-306.html.]
“Đồng chí trẻ, cậu bán đồ gấp như vậy, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Ôn Hoa Anh rót cho Giang Kinh Xuân một cốc nước, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, còn kèm theo vẻ quan tâm.
Động tác ăn mì của Giang Kinh Xuân hơi khựng lại, anh ấy ngẩng đầu nhìn Ôn Hoa Anh, cổ họng chua xót.
Anh ấy nâng cánh tay mình lên dụi mắt, rất lâu sau đó mà vẫn không nói nên lời.
Nước mắt chảy dài xuống, nhỏ vào cốc nước, giờ phút này được một người xa lạ quan tâm hỏi han như vậy, trái lạ đã đánh vào cơn xúc động, nỗi khổ sở trong lòng anh ấy, lúc này tất cả những khó khăn, khổ sở từ khi gia đình xảy ra chuyện giống như bị khơi lại, khiến anh ấy im lặng rơi lệ, rồi chuyển thành nghẹn ngào.
Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa động đến chỗ đau lòng mà thôi.
Khương Chi vẫn từ từ thưởng thức mì mà không chen lời vào, cũng không có ý ngăn chặn bà cụ muốn hỏi thăm.
Đôi mắt Thi Liên Chu rủ xuống, khớp xương ngón tay rõ ràng đang cầm đũa, anh đang ngồi ăn mì bên một quầy hàng ven đường, chỉ là một bát mì rưới dầu phổ thông nhưng tư thế của anh khiến người ta cảm thấy giống như anh đang ngồi ăn tiệc trong một khách sạn năm sao.
Có một số khách hàng cũng đang ăn mì phải liên tục nhìn về phía bên này, có một số nữ đồng chí trẻ tuổi vừa nhìn về phía này vừa đỏ mặt, sau đó chụm đầu lại, cũng không biết đang bàn tán chuyện gì.
Khương Chi thu hồi ánh mắt. Có một số người, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành phong cảnh trong mắt người khác.
Bên kia Ôn Hoa Anh và Giang Kinh Xuân đang trò chuyện.
Có lẽ vì Ôn Hoa Anh bình dị, gần gũi, thái độ ôn hòa nên khiến Giang Kinh Xuân buông bỏ phòng bị, anh ấy chỉ ngập ngừng một lát rồi nói: “Dì, tôi thấy mọi người cũng không phải người bình thường, có lẽ trong nhà dì cũng có thế lực, đúng không?”
Hỏi xong, Giang Kinh Xuân lại cười khổ một tiếng.
Anh ấy đúng là có thể thử bất kỳ điều gì khi đã rơi vào tuyệt vọng, thế mà bản thân lại ký thác hy vọng vào một người xa lạ.
Ôn Hoa Anh nghe anh ấy nói, bà ấy cười hiền hòa: “Tất cả mọi người đều là người bình thường nhưng nếu cậu có chuyện gì khó xử thì hãy nói đi, chúng ta gặp nhau cũng là duyên phận, còn nếu vẫn không giải quyết được thì đến sở cảnh sát, chẳng phải vẫn còn sở cảnh sát sao?”
Nghe đến đây, Giang Kinh Xuân lạnh lùng cười một tiếng, tức giận đến mức cả người cũng run rẩy.
Tất nhiên thái độ này của anh ấy không phải đang đối với Ôn Hoa Anh mà là với “cảnh sát” trong miệng bà ấy.
Giang Kinh Xuân lạnh lùng nói: “Cảnh sát sao? Chẳng qua cũng chỉ là một đám sâu mọt cầm bát sắt của quốc gia mà thôi, chỉ cần là chuyện liên lụy đến đám người có quyền thế thì họ lần lượt từ chối giải quyết, không giải quyết đúng đắn, dân chúng khổ sở hoàn toàn không có chỗ để khiếu nại.”
Nói qua nói lại, Giang Kinh Xuân cắn răng, nghiến lợi, nhắm chặt hai mắt, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng mình lại.
Ôn Hoa Anh nhíu mày, trong đôi mắt phượng cũng lộ vẻ nghiêm túc.
Người nhà họ Thi luôn xem phục vụ dân chúng làm trọng, con cháu trong nhà tham gia chính trị cũng làm việc vì nhân dân, không nói đến giữ chức cụ cao hay thấp nhưng một khi nghe thấy người dân nói về “cảnh sát” như vậy, trong lòng Ôn Hoa Anh cảm thấy khó chịu.