Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-11-14 22:04:29
Lượt xem: 39
Trong tiểu thuyết có tình tiết tráo đổi thân phận, mà kẻ dám tráo đổi thân phận này cũng chính là Khương Lan đứa con gái đần độn của Khương Nhị Điển.
Khương Nhị Điển cũng mưu mô như mẹ của mình, khi nhìn thấy ảnh chụp nhà họ Thi đưa ra thì trong lòng đã thấy bất an, vết bớt quen mắt này giống vết bớt trên mu bàn tay của Khương Xuân như đúc. Cũng may Khương Xuân nhát gan, nhiều năm nay cũng rất ít khi ra ngoài nên không có nhiều người biết được trên tay Khương Xuân có vết bớt.
Những người này lái xe jeep, chắc chắn không phải gia đình tầm thường, thôn dân nhỏ bé như họ đâu dám đắc tội đối phương.
Nếu để nhà họ Thi biết được Khương Xuân bị đánh mắng nhiều năm như vậy, hậu quả sẽ là…
Vì vậy mà hai người họ đã suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhắm mắt liều một phen.
Khương Lan giống mẹ mình, gương mặt cũng thanh tú, tuổi tác lại tương đương với Khương Xuân, nếu có thể lừa gạt, thay thế thân phận của Khương Xuân để hưởng cuộc sống giàu sang thế kia cũng không có gì là không thích hợp, hơn nữa nói không chừng Khương Nhị Điển còn có thể dựa vào con gái mình mà được đón đến thành phố lớn.
Chính vì lợi ích này, hai người họ lập tức dùng nước nóng rưới vào mu bàn tay của Khương Xuân, chỉ nói vì không cẩn thận, nhờ vậy mà che giấu được sự thật, sau đó lại lấy tóc của Khương Xuân đi giám định, từ đó Khương Lan có thể thuận lợi đến thủ đô.
Nếu không phải sau này Khương Lan bị đập bể đầu chảy m.á.u thì có lẽ thân phận cũng chưa bị vạch trần.
Chẳng qua theo như Khương Chi nhớ trong tiểu thuyết, người đến tìm kiếm không phải Thi Liên Chu, với sự khôn khéo của mình, chỉ cần nghe ngóng một chút là Thi Liên Chu có thể biết chuyện của Khương Lan và Khương Xuân ngay, nếu như vậy thì đâu cần bị chậm trễ đến sáu năm.
Quả nhiên, nội dung nguyên tác đã bị thay đổi bởi vì sự xuất hiện của cô.
Chẳng qua chỉ cần thân phận của Đản Tử tạm chưa bị vạch trần thì chuyện Thi Nam Châu được nhận trở về cũng là chuyện tốt, như vậy Thi Liên Chu cũng không cần đến thôn Khương Gia, như vậy cô cũng có thể tung tăng thêm vài năm nữa.
Tất nhiên vẫn với điều kiện tiên quyết là lần này Đản Tử sẽ không đi theo Thi Nam Châu về thủ đô giống như trong nguyên tác.
Nghĩ như vậy, Khương Chi cúi đầu nhìn Đản Tử đang phấn khởi nhìn khó xung quanh.
Cô hỏi: “Đản Tử, nếu chị Xuân Xuân muốn dẫn con đi đến một nơi rất xa, con có đi không?”
Nghe vật, Đản Tử nhìn cô một cách kỳ lạ, cậu bé thắc mắc hỏi: “Vì sao chị Xuân Xuân lại muốn đưa con đi một nơi rất xa?”
Khóe miệng Khương Chi co giật mà không nói tiếp nữa. Thế nhưng Khương Chi đã quyết tâm để Thi Nam Châu được nhận về nhà mình, thiếu một màn tráo đổi thân phận này thì không những Khương Xuân có thể không phải chịu thêm tội mà bản thân cô cũng được yên tâm hơn.
Trong lúc suy nghĩ, hai mẹ con đã đi đến trước một tòa nhà bê tông.
“Mẹ ơi, đây là đâu ạ?”
Đản Tử ngẩng đầu nhìn dòng chữ loang lổ treo bên cạnh tòa nhà xi măng.
Khương Chi tạm thời gạt chuyện về Thi Liên Chu sang một bên, cười nói: “Thư viện văn hóa trên trấn.”
Hai mắt Đản Tử lập tức bừng sáng, vui vẻ nói: “Thư viện ạ?!”
Cậu nhóc thích đọc sách, cũng từng lật xem qua sách của Khương Dược Tiến, đáng tiếc số lượng chữ cậu nhóc biết có hạn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cậu thích những cuốn sách giấy dầu thơm đậm mùi mực.
Nói thì là thư viện, nhưng thực tế trong phòng cũng chỉ có một dãy giá sách, bên trên trưng bày vài quyển sách.
Thời đại này, tất cả mọi người đang trong tình trạng đói khát, sách vở cũng vô cùng khan hiếm, đặc biệt là ở một thị trấn nhỏ như vậy.
“Đồng chí, cô muốn tìm sách gì? Có thể mua, cũng có thể mượn.”
Một thanh niên mặc đồng phục, đeo băng đứng lên nhìn về phía Khương Chi, lộ ra hàm răng trắng sáng, tràn đầy sức sống.
Khương Chi nói: “Có thể để tôi nhìn xem trước được chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-30.html.]
Người thanh niên kia hơi do dự, sau đó gật đầu nói: “Có thể, chỉ cần lúc lật sách cẩn thận một chút là được.”
Khương Chi gật đầu đồng ý, ôm Đản Tử đến trước giá sách, nhìn kỹ sách trên đó, có thể thấy được số lượng sách ở đây cũng không phong phú, trong đó sách bán chạy nhất là quyển《Thơ từ Bắc Kinh》do nhà xuất bản Văn học nhân dân xuất bản, trên kệ trưng bày rất nhiều.
Lúc này, thơ ca chiếm vị trí chủ đạo trong giới văn học, nhưng mà rất nhanh thơ ca sẽ bị bỏ sang một bên, tiểu thuyết sẽ trỗi dậy.
Nghĩ đến đây, hai mắt Khương Chi sáng lên, tiểu thuyết?
Liệu cô có thể thử dùng cách chép văn, tranh thủ lúc phong trào viết tiểu thuyết chưa nổi tiếng để kiếm bộn tiền không?
Trong đầu cô có rất nhiều cách để kiếm tiền, chẳng hạn như làm ngành trang phục, quay lại nghề cũ bán đồ cổ,......Tiếc là bây giờ cô mới chỉ đủ điều kiện để lo cơm ăn áo mặc, lại không có nhân mạch quan hệ, cũng không có tiền có phiếu, muốn kinh doanh buôn bán cũng không có cách nào, nhưng mà chuyện viết tiểu thuyết có thể thử một chút.
Sau khi đã quyết định, Khương Chi liền nhìn về dãy tiểu thuyết ở trên kệ.
Số lượng tiểu thuyết còn ít ỏi hơn cả thơ ca, trông thật sự tiêu điều, liếc mắt một cái là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Khương Chi dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía người thủ thư trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm về phía mình, nói: “Ở đây không có tiểu thuyết của Kim Dung sao?”
Người thanh niên sửng sốt, cau mày hỏi: “Tiểu thuyết của Kim Dung? Tiểu thuyết của Kim Dung là cái gì? Là sạch mới phát hành sao?”
Hai mắt Khương Chi sáng ngời, nói tiếp: “Vậy tiểu thuyết của Cổ Long, tiểu thuyết của Quỳnh Dao cũng không có sao?”
Sắc mặt người thanh niên kia tỏ vẻ kỳ lạ, giọng điệu có chút không vui nói: “Tôi không biết cô đang nói gì, tôi chỉ nghe nói đến cuốn《 Vị thần tiên đầu tiên 》của Vạn Trọng, về phần Kim Dung hay Cổ Long mà cô nói, tôi chưa nghe nói bao giờ.”
Khương Chi thở phào một hơi, xua tay với người thanh niên kia nói: “Ngại quá, có lẽ tôi nhớ nhầm.”
Cô quay đầu đi, ký hiệu “¥” lập tức hiện lên trong đôi mắt đen của cô.
Đúng như cô nghĩ, nơi này quả thực là năm 1980 giả tưởng.
Kiếp trước, Kim Dung và Cổ Long có thể xưng là đại tông sư vĩ đại trong thể loại tiểu thuyết võ hiệp, tất cả tiểu thuyết do hai người họ viết đều được coi như những tác phẩm kinh điển, lượng phát hành gần như đạt đến con số thiên văn, nhưng thế giới này lại không có, điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là cô sẽ trở thành kẻ chép văn mạnh nhất trong lịch sử!
Đây là một thế giới giả tưởng được kết nối với thời đại ở kiếp trước của cô, nhưng lại không có liên kết gì về mặt văn hóa cả.
Nghĩ như vậy, Khương Chi khó có thể khống chế được nụ cười trên môi của mình.
Cô thuận tay cầm lấy một quyển truyện tranh thiếu nhi, lại cầm một tấm bản đồ của thế giới này, tổng cộng hết ba đồng hai xu.
Khương Chi vừa mới đưa tiền, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt lo lắng từ ngoài đi vào.
Khi người thủ thư trẻ nhìn thấy anh ấy, kinh ngạc nói: “Biên tập Phó, sao ông lại đến đây? Sao sắc mặt lại có vẻ không vui như vậy?”
Trong lòng Khương Chi thầm nghĩ: Biên tập viên?
Biên tập họ Phó cũng không nói những chuyện không đâu, từ trong n.g.ự.c móc ra một xấp giấy đưa cho người thanh niên đó, giọng điệu nghiêm túc: “Đồng chí Vạn Tử, lần này tôi thật sự chỉ biết trông cậy vào cậu thôi, ở trấn Đại Minh của chúng ta không có nhiều sinh viên đã từng đi học, cũng chẳng có mấy người từng học ngoại ngữ, cậu nhất định phải giúp tôi.”
DTV
Người thanh niên gãi đầu, cầm lấy xấp giấy kia, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, anh ta cười khổ lắc đầu nói: “Biên tập Phó, trong tài liệu này có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn mà tôi chưa từng nghe nói bao giờ, cho dù tôi có dịch đại khái cũng không giải quyết được vấn đề, việc này tôi cũng không giúp được gì cho anh cả.”
“Cậu đọc lại đi, đọc lại đi, nếu cậu có thể dịch được thì tôi nhất định sẽ trả công hậu hĩnh cho cậu! 300 đồng! 300 đồng thì sao?”
Sắc mặt của biên tập Phó cực kỳ lo lắng, giọng điệu cũng trở nên trầm trọng.