Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-11-18 14:57:26
Lượt xem: 31
Rất lâu sau đó, Thi Liên Chu mới thấp giọng nói: “Anh ở lại thành phố Thanh hai ngày, em muốn đến đó không?”
Khương Chi vân vê một mảnh giấy trên bàn, nghe anh hỏi, ban đầu cô cũng giật mình nhưng sau đó ở khóe mắt, đuôi mày đã lộ ý cười, không thể diễn tả được cảm xúc này. Đuôi mắt Khương Chi hơi nhếch lên, nở nụ cười, nói: “Được.”
Thi Liên Chu cũng cười một tiếng vui vẻ, tiếng cười dễ nghe lọt vào tai khiến Khương Chi cảm thấy ngứa ngáy.
Trước khi cúp điện thoại, Thi Liên Chu còn nói: “Anh chờ em.”
Khương Chi ngồi trước bàn nhìn điện thoại, trong chớp mắt cô đã lấy lại tinh thần, Khương Chi đau đầu, gõ một cái lên mặt bàn, thầm mắng một tiếng: “Thi Liên Chu đúng là hồ ly tinh, chỉ cần hơi quyến rũ là cô đã mất hết tinh thần. Thành phố Thanh sao?”
Khương Chi vuốt thái dương, có đôi khi không thể không nói đến hướng đi của vận mệnh, đúng là rất kỳ lạ.
Ngày mai Vân Tường đến thành phố Thanh, cô còn dứt khoát từ chối nhưng lần này thì hay rồi, vẫn phải đến thành phố Thanh một chuyến.
Tất nhiên lý do mà cô đồng ý với Thi Liên Chu, một là vì mấy đứa bé sẽ bắt đầu đến trường học, thời gian của cô sẽ vì thế mà rảnh rỗi hơn, hai là vì Khương Chi tự cảm thấy tình cảm cũng giống như kinh doanh, vẫn cần tiêu tốn tâm tư.
Dù Khương Chi chưa từng yêu đương nhưng chưa ăn thịt heo lẽ nào còn chưa thấy heo chạy?
Cô không thể chỉ biết lo cho vấn đề kinh doanh của mình mà quên sạch Thi Liên Chu, yêu xa thế này cũng không thực tế lắm, dù sao xung quanh Thi Liên Chu có rất nhiều ong bướm nhìn chằm chằm, có một câu nói “không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị trộm nhớ nhung”.
Xưa nay Khương Chi vẫn là người biết làm ăn.
Thi Liên Chu rất đáng để cô cố gắng đầu tư.
…
Khương Chi ra khỏi cửa ủy ban thị trấn cũng không ngừng lại, cô đi thẳng về nhà xuất bản.
Cô và Thi Ninh Chu đã nói chuyện trước đó, sau khi nghe điện thoại xong thì cô sẽ quay về nhà xuất bản trước, còn anh ấy sẽ chở mấy đứa bé từ cung tiêu xã về thẳng nhà xuất bản là được.
Khương Chi mua đồ ăn về nhà, làm món cơm thịt kho, lúc cô vừa mới kho thịt xong thì Thi Ninh Chu cũng đưa mấy đứa bé về đến.
Khương Chi nhìn bốn đứa bé từ trên xuống dưới đều vô cùng rực rỡ thì khóe mắt cũng co rút.
Quần áo trên người Tiểu Ngự, Tiểu Tông, Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều đã đổi sang thời trang mùa xuân, giày trắng nhỏ sạch sẽ, nhìn mấy bộ quần áo cũng đủ thấy giá tiền không hề rẻ, càng không nghĩ đến trên tay của mỗi đứa là một cái máy chơi game.
Đó là máy chơi game hai màu đỏ trắng giao nhau của Thịnh Thiên mà lần trước ở cung tiêu xã đã nghe nói đến, trong máy đã tăng thêm hai loại trò chơi, phải tốn một ngàn đồng/cái.
Bốn đứa bé, trong tay mỗi đứa có một cái, so với cái máy chơi game này thì mấy bộ quần áo mới tinh trên người của mấy anh em cũng chỉ đáng được xem là tiền lẻ.
Trên mặt Thi Ninh Chu đều là ý cười, trái lại hoàn toàn không có cảm giác tiếc tiền đến đau thịt, thỉnh thoảng còn cầm máy chơi game của Tiểu Qua lên dạy cậu bé cách chơi.
Khương Chi cau mày, hoàn toàn không vui liếc nhìn Tiểu Ngự một cái, mà Tiểu Ngự là đứa trẻ có đầu óc linh hoạt, biết mình đã đạp phải mìn, vì vậy lập tức gọi mấy người em của mình mau chóng chạy vào phòng, chỉ sợ bị bắt trả máy chơi game lại.
Môi đỏ của Khương Chi mím chặt, khách sáo nói: “Để anh hai phải tốn tiền rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-297.html.]
Thi Ninh Chu khoát tay, cười nói: “Anh không chi nổi số tiền nhiều như thế, chờ lão ngũ đến sẽ thanh toán lại cho anh.”
DTV
Khương Chi im lặng, mặc dù biết Thi Ninh Chu chỉ nói đùa nhưng vẫn cảm thấy nếu anh ấy thật sự chạy đi tìm Thi Liên Chu thanh toán thì cũng không nhận được đồng nào, với tính tình của Thi Liên Chu mà nói, không ép khô anh ấy đã niệm tình anh em lắm rồi.
“Mùi gì vậy nhỉ? Sao thơm thế?” Thi Ninh Chu hít mũi liên tục, anh ấy ngửi thấy mùi thịt thơm phức thì rất ngạc nhiên.
Mặc dù anh ấy không bị bệnh bao tử, ăn uống cũng cần phải chú ý nhiều nhưng vì đã quen ăn đồ ăn trong nhà rồi, từ khi đến trấn Đại Danh này thì anh ấy vẫn chưa được ăn món nào hợp khẩu vị, đến mức mới đến đây mười ngày mà đã ốm đi trông thấy.
Khương Chi nhẹ giọng cười nói: “Thịt kho ạ, em có làm một phần cho anh, anh hai muốn ăn ở đây hay mang về?”
“Thịt kho sao?” Thi Ninh Chu sững sờ, anh ấy thường ở thủ đô, đúng là chưa được ăn.
Thi Ninh Chu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có hộp cơm không? Vậy cho anh mang về đi!”
Dù sao Khương Chi cũng là em dâu, hai người ở chung một chỗ trong thời gian lâu như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt, vả lại lão ngũ là người có lòng dạ hẹp hòi, nếu để em trai mình biết được, Thi Ninh Chu bảo đảm anh ấy phải bị mất một ít máu.
“Được.” Khương Chi gật đầu, cô hào phóng lấy cho Thi Ninh Chu một hộp thịt đầy, cô còn cố ý lên thương thành của hệ thống mua một ít dưa muối, dù sao món thịt kho hôm nay cũng chưa đủ thời gian nên chưa thấm vị.
Thi Ninh Chu xách một túi lưới nặng trĩu, trong lòng còn âm thầm khen em dâu thật là có lòng.
Trước khi quay người rời đi, anh ấy còn nói: “Em dâu à, phát hành thêm mấy chương (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu) nữa đi, thật sự đọc không thỏa mãn.”
Đúng vậy, từ sau khi biết được Khương Chi là bà chủ của nhà xuất bản Thanh Phong Du, hơn nữa còn là tác giả “Đại Thần” của (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu), Thi Ninh Chu đã vô cùng sững sờ, dù là một người suốt ngày bận rộn như anh ấy cũng đã nghe đến tên tuổi này.
Thi Ninh Chu đã dành thời gian đọc sơ qua (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu) nhưng ai ngờ vừa xem qua đã nghiện, các nhân viên công chức cấp dưới của anh ấy cũng bị nghiện, vì vậy mà anh ấy phải lợi dụng “quan hệ người thân” để đến “hối thúc” chương mới.
Khương Chi nhìn theo bóng lưng của Thi Ninh Chu thì bỗng bật cười.
Ở xuất phát điểm, người nhà họ Thi đã thắng người ta rồi, theo lý mà nói, con mắt của họ phải đặt trên đỉnh đầu mới đúng, Thi Liên Chu nổi tiếng khó ở chung nên xem như đã phù hợp với đặc điểm này nhưng Thi Ninh Chu thì hiền lành ngoài dự đoán của Khương Chi, tối thiểu là anh ấy rất ôn hòa với cô.
Tất nhiên cô cũng không ngốc, cô sẽ không cho rằng toàn bộ người nhà họ Thi đều dễ chung đụng như Thi Ninh Chu.
Chẳng qua cho dù người có tính tình cáu gắt như Thi Liên Chu cũng bị cô xử lý tốt thì Khương Chi càng không sợ những người khác khó chơi hơn.
…
Thi Ninh Chu quay về ủy ban thị trấn, xách túi lưới về văn phòng của mình.
Anh ấy vừa ngồi xuống, cầm đũa lên thì Lê Cần đã bưng hộp cơm của mình đến.
Bởi vì mối quan hệ với người em Lê Miễn mà ông ấy cũng quen biết người nhà họ Thi, quan hệ giữa hai nhà không tệ, cũng xem như cũng đã quen biết nhau lâu.
Lê Cần mang tâm sự nặng nề dời cái ghế đến ngồi phía đối diện, cạnh bàn làm việc của Thi Ninh Chu mà ăn cơm, trông ông ấy hơi rầu rĩ, không vui.
Thi Ninh Chu vừa lấp một miếng cơm lớn vào miệng, nhai nuốt thêm một miếng thịt kho có mỡ mà không ngán, gắp thêm một miếng dưa muối giòn, anh ấy hạnh phúc đến mức híp mắt lại.