Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 281
Cập nhật lúc: 2024-11-18 06:44:49
Lượt xem: 45
Lời này vừa nói ra, chung quanh náo động lên!
3000 đồng, đây chính là một khoản tiền trên trời!
Bạch Hương Chi cũng kinh ngạc, 3000 đồng tiền, nếu như Khương Tả Phong không bị sa thải, cũng phải ở trong xưởng làm không ăn không uống 4-5 năm mới có thể tiết kiệm được số tiền nhiều như vậy, thời buổi này cưới vợ cho con trai cũng không tiêu tới một ngàn đồng tiền.
Đột nhiên, bà ta nghĩ tới “Đứa con riêng” của Khương Tả Phong thì sắc mặt đen hơn phân nửa.
Bảo sao ông già này đang yên đang lành lại tới đòi tiền, bảo đảm là góa phụ lại thổi gió vào tai ông ta!
“Được rồi, 3000 đồng đúng không? Chúng ta đi tới đồn công an nói trước, xem bốn năm trước cắt đứt quan hệ có tính không, lại mời cha mẹ ruột của tôi tới, tính sổ luôn, tính từ từ từng khoản từng khoản, không gấp, nếu cuối cùng phải trả 3000 đồng thật thì một xu cũng sẽ không thiếu của ông, thế nào?” Khương Chi cười, dùng tâm trạng vô cùng tốt mà nói.
Trong lời nói mềm mỏng có cứng rắn, Khương Tả Phong nghẹn cứng họng, nụ cười trở nên cứng ngắc.
Lúc này, Vân Tường cười nói theo: “Bà chủ của chúng tôi nói có lý, cái này cũng giống như buôn bán, đúng là phải tính từng khoản từng khoản rõ ràng, nếu không sẽ không chi tiết rõ ràng, đúng lúc bà chủ kêu tất cả người quen ra, giải quyết vấn đề tranh chấp cũng không khó.”
Nhất thời, trong lòng Khương Tả Phong vừa tức giận vừa nôn nóng.
Đồn công an? Chỗ đó là chỗ mà dân thường bọn họ có thể đến sao?
Đột nhiên, Giang Noãn Xuân ở bên cạnh thử gọi một tiếng: “Chị họ Vân Tường?”
Vân Tường hơi kinh ngạc, nhìn về phía cô ta, ánh mắt vô cùng xa lạ: “Cô biết tôi sao?”
Khương Chi cũng nheo nheo mắt, ánh mắt như suy tư gì đó xoay chuyển trên người Vân Tường và Giang Noãn Xuân.
Người nhà họ Khương không quen biết Vân Tường, mà người phụ nữ tìm tới cửa trước mặt này lại gọi bà ấy là chị họ, có thể đoán là có quan hệ họ hàng với nhà họ Vân, nói cách khác, thật ra cô và Vân Tường là họ hàng sao?
Suy nghĩ này khiến cô có chút kinh ngạc, không ngờ cô và Vân Tường còn có ngọn nguồn như vậy.
Vân Tường rõ ràng cũng nghĩ tới chuyện này, đột nhiên bà ấy kêu lên: “Cô là Noãn Xuân?”
DTV
Đột nhiên bà ấy nhớ tới hôm qua mới cùng ba mẹ nói tới chuyện nhà dì út, hôm nay đã đụng phải con gái của dì út Giang Noãn Xuân.
Mẹ bà ấy và dì út có tuổi tác chênh lệch hơi lớn, vì thế tuổi của Giang Noãn Xuân nhỏ hơn bà ấy khoảng mười mấy tuổi, lại bởi vì gia đình dì út ở Thanh Thị quanh năm, hiếm khi trở về, vì thế bà ấy không gần gũi với cô em họ này.
Trong lúc nhất thời thần sắc Vân Tường có chút phức tạp.
Bà ấy không ngờ gặp lại Giang Noãn Xuân, lại rơi vào tình cảnh xấu hổ này.
Hơn nữa, em gái họ thật sự của bà ấy lại là người vẫn luôn là quý nhân của bà ấy, Khương Chi!
Tiểu thuyết cũng không thể viết được tình tiết xoay chuyển cẩu huyết như vậy, nhưng không thể phủ nhận, tin tức này khiến cho trong lòng bà ấy có sự vui vẻ mà người khác không biết, bà ấy muốn Khương Chi làm em họ của bà ấy, không liên quan gì tới việc cô có là bà chủ của bà ấy hay không, chỉ là vì cô.
Ban đầu Giang Noãn Xuân theo quán tính gọi “Chị họ Vân Tường”, nhưng vừa nói dứt tiếng đã hối hận.
Dáng vẻ Vân Tường không khác gì mười mấy năm trước, cô ta có thể nhận ra, khi còn nhỏ cô ta thật sự thích người chị họ xinh đẹp này, vẫn luôn bắt chước cách nói năng đi đứng, chỉ là……
Dưới tình hình này, tình cảm kiểu này, sẽ chỉ khiến tình hình hai bên trở nên phức tạp và xấu hổ hơn.
Khương Chi thu lại ánh mắt, nhìn về phía Khương Tả Phong: “Ông có đi đồn công an không?”
Khương Tả Phong hơi nghẹn họng, rơi vào thế bí không thể đi lên, khỏi phải nói có bao nhiêu bí bách.
Lúc này Bạch Hương Chi đi tới, lạnh lùng nói: “Ông cần nhiều tiền như vậy làm gì? Đã chuẩn bị cưới vợ cho con trai rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-281.html.]
Nhắc tới hai chữ “Con trai”, Bạch Hương Chi liền cảm thấy buồn cười, bà ta theo ông ta cả đời, sinh bảy đứa con gái, cuối cùng thua một người góa phụ sinh cho ông ta một đứa con hoang, nghĩ lại cả đời này bà ta vì người đàn ông như vậy mà ở lại thôn Khương gia, đúng là không đáng.
Ánh mắt Khương Tả Phong lóe lên, không dám đối diện với Bạch Hương Chi, ấp úng nửa ngày nói không ra lời.
Khương Đào Hoa một lòng vì Bạch Hương Chi, thấy thế, quát lớn: “Ba! Ba tới đòi tiền vì nghĩ tới con trai của ba sao? Sao ba lại vô lương tâm như vậy?”
Khương Chi lười nghe thêm tuồng kịch luân lý gia đình này nữa, nhẹ giọng nói: “Nghĩ kỹ rồi lại đến tìm tôi, đi đến đồn công an trước, rồi tính, nếu không đừng hòng moi được một xu từ trong tay tôi, biết chưa?”
Điều cô còn chưa nói là, nếu Khương Tả Phong vẫn cứ không chịu buông tha, vậy thì không thiếu người có thể khiến cho ông ta ăn cơm tù vài ngày.
“Tống tiền” tuyệt đối là hữu ích.
Cho tiền? Thật sự cho rằng tiền của cô cầm không phỏng tay sao?
Khương Chi nói xong, xoay người quay vào trong xưởng.
Vân Tường nhìn Giang Noãn Xuân, thu lại nụ cười trên mặt: “Cô chạy đi nhận người thân, ba mẹ cô, anh cô có biết không? Giang Noãn Xuân, từ nhỏ bọn họ đối xử với cô như thế nào, cô quên hết rồi sao? Đúng là tàn nhẫn.”
Giang Noãn Xuân có sắc mặt trắng bệch, môi giật giật, nhưng không nói được lời phản bác gì.
Vân Tường thất vọng nhìn cô ta một cái, không hề nhiều lời, cũng quay trở lại xưởng với cảm xúc phức tạp.
Nhà họ Khương vừa diễn một vở tuồng lớn như vậy, khiến cho mọi người xung quanh ăn no dưa, cuối cùng bọn họ không chịu nổi sự chỉ trỏ của mọi người, hơn nữa còn nói gần nói xa Khương Tả Phong, cả đám người ủ rũ trở về thôn Khương gia.
Thôn Khương gia.
Khương Đinh Hương ngồi trên ghế, trong lòng ôm một túi nước ấm, đặt lên bụng dưới, cô ta nhìn quanh một vòng, cười nhạo nói: “Tôi đã nói từ sớm Khương Chi Tử không dễ đụng, các người không tin, đi một chuyến tới trấn Đại Danh, đúng là làm trò cười cho người ta!”
Khương Quế Hoa tức giận đến ngứa răng, hung hăng ném chiếc khăn vào chậu nước: “Câm cái miệng thối của cô đi! Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, chẳng phải cô rất biết giành sự đồng cảm sao? Sao mọi người không hướng về chúng ta chứ? Đúng là phế vật!”
Sắc mặt Khương Đinh Hương hơi thay đổi: “Chị nói cái gì!?”
Khương Quế Hoa cười lạnh, đầy oán giận: “Tôi nói sai sao? Cô đã từng ngồi ở phòng phá thai rồi, còn tưởng bản thân là bà lớn cao quý sao? Nếu không phải bởi vì cô, sao tôi lại bị coi thường tới như vậy? Bây giờ thì tốt rồi, sau này muốn gả cho người tốt càng khó hơn. Với lại, cô và Khương Chi Tử đúng là cùng một loại người, vừa không biết tự kiểm điểm vừa đáng xấu hổ như nhau! Giả bộ thanh cao!”
Trong lòng cô ta đã sớm bất mãn với Khương Đinh Hương, chỉ là vẫn luôn giữ trong lòng chưa nói ra thôi, bây giờ nói được, nhẹ cả người.
Khương Đinh Hương tức giận, tiện tay ném túi nước ấm trong lòng về phía Khương Quế Hoa, túi nước ấm đập trúng mũi Khương Quế Hoa rồi rơi xuống đất.
Khương Quế Hoa bịt mũi, gào lên một tiếng rồi lao về phía Khương Đinh Hương.
Hai người lập tức lao vào đánh nhau, ném đồ tứ tung.
Hai đứa nhỏ ở trong phòng chơi đồ chơi vừa nhìn thấy cảnh này thì bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, kêu to chạy ra khỏi phòng “Mẹ”.
Rất nhanh, Giang Noãn Xuân đã chạy vào, cô ta không thèm can ngăn, vội vàng ôm hai đứa nhỏ trên giường vào lòng, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, mẹ ở đây.”
Hai đứa nhỏ, một nam một nữ, trông cũng cỡ tuổi bọn Tiểu Ngự.
Bé gái rưng rưng nước mắt, giọng nghẹn ngào, ngẩng đầu nói với Giang Noãn Xuân: “Mẹ, con không thích ở đây, con không muốn ở lại đây, con muốn đi về tìm bà ngoại ông ngoại, còn muốn tìm cậu! Chúng ta về nhà được không?”
Bé trai cũng thút tha thút thít nức nở nói: “Mẹ, vì sao chúng ta lại phải ở đây? Con cũng muốn về nhà.”
Nghe lời nói non nớt của hai đứa nhỏ, động tác của Giang Noãn Xuân cứng đờ, trên khuôn mặt tái nhợt không còn tia máu, cô hơi cúi đầu, cười gượng nói: “Không thể trở về, chúng ta không thể quay về nhà được nữa.”