Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 279
Cập nhật lúc: 2024-11-18 06:44:46
Lượt xem: 27
Khương Chi gật đầu nói: “Đây là 1 vạn đồng, bà cầm lấy, vấn đề chất liệu thì bà phải tự mình đi xem. Quần áo của nhà máy chúng ta không sản xuất theo số lượng, cho nên mỗi một bộ phải được làm một cách nghiêm ngặt, chuyện mua máy may cũng cần bà lo liệu, cũng không vội khai trương.”
Vân Tường nhìn mấy xấp tiền dày cộp, bà ấy chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bà ấy cắn môi, khóe mắt có chút chua xót nói: “Bà chủ…….”
Bà ấy chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi ly hôn thì bản thân lại có thể gặp được một vị quý nhân như vậy, chào đón đỉnh cao của sự nghiệp, nếu là trước đây bà ấy chưa bao giờ dám tưởng tượng sẽ có được cơ hội như vậy, cho dù như thế nào đi chăng nữa, bà ấy nhất định phải cố gắng làm việc, tuyệt đối không thể phụ sự tín nhiệm của bà chủ được.
Khương Chi cũng không có ý định ôm Vân Tường khóc lóc, nói: “Vậy thì việc của nhà máy đều nhờ hết vào cô đấy.”
“Bà chủ cứ yên tâm.” Giọng điệu của Vân Tường cực kỳ nghiêm túc, khuôn mặt xinh đẹp giống như được bao phủ bởi một vầng sáng.
Hai người lại thảo luận một số chi tiết về nhà máy, về nguyên liệu, Vân Tường đưa ra ý kiến muốn đến Thượng Hải để gặp trực tiếp người buôn bán vật liệu, Khương Chi cũng tán thành ý tưởng này của bà ấy.
Lúc này, Lão Hầu mang theo vẻ mặt nặng nề chạy đến.
Ông ấy là người thông minh, lại có tay nghề in nhuộm, nhân viên vận hành máy in nhuộm duy nhất trong nhà máy chính là Lão Hầu.
Vân Tường thấy ông ấy thở hồng hộc chạy đến đây, khó hiểu hỏi: “Lão Hầu? Sao thế?”
Lão Hầu chỉ về phía cửa lớn, nói: “Giám đốc Khương, phó giám đốc Vân, ngoài cổng có một đám người nhà quê đến, nói là……. Đến tìm giám đốc Khương để xin tiền, cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm, hiện tại bên ngoài đang tụ tập rất nhiều người, chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Lúc nói chuyện, Lão Hầu Yên liếc nhìn Khương Chi một cái, trong ánh mắt chứa đựng sự đồng tình và thổn thức.
Khương Chi nheo mắt, đứng dậy đi về phía cổng lớn.
Vân Tường thấy vậy cũng vội vàng đi theo phía sau.
Khương Chi còn chưa đến gần cổng đã nghe được giọng nói khàn khàn của Tiểu Qua: “Mẹ của tôi mới không phải giày rách! Mấy người cút đi, mấy người đều không phải người tốt! Tôi không cần người ông ngoại bà ngoại như mấy người, cũng không cần người dì như mọi người!”
Khương Chi cau mày, không cần nói thêm gì nữa cô cũng đã biết ai là người đến đòi tiền.
Cô gần như đã quên mất đám người nhà xa lạ ở thôn Khương gia này rồi, mấy người này thì hay lắm, lại dám đến đây gây sự.
“Ha, mày muốn gọi tao là dì tao còn cảm thấy bẩn đấy! Đứa con hoang do con giày rách khốn nạn kia sinh, trước kia vốn tưởng rằng mẹ mày thật sự có cùng huyết thống với nhà họ Khương chúng tao, hiện tại mới biết được, nó chính là con đĩ trời sinh!” Khương Hoa Quế gân cổ hét lớn, sắc mặt có chút đắc ý nói.
Khương Tả Phong cau mày nhìn về phía cô ta, ông ta coi như cũng có một số mối quan hệ ở thị trấn Đại Minh, cũng không muốn làm to chuyện như vậy, cũng không muốn tự dưng lại mất mặt, lần này ông ta đến đây vì một mục đích, chính là muốn đòi tiền.
Khương Chi vừa ra đến cổng đã thấy, cô hơi nhướng mày, người của nhà họ Khương đến rất đông đủ.
Ngoài Khương Tả Phong và Bạch Hương Chi, đôi vợ chồng đang tranh chấp vì chuyện của đứa con riêng ra, còn có con gái cả Khương Đào Hoa, con gái thứ năm Khương Hoa Quế, con gái út Khương Đinh Hương, và một người phụ nữ có khuôn mặt ngay thẳng, nhưng trong mắt đều là sự sắc sảo.
Nếu cô đoán không sai thì người phụ nữ này chính là chị tư của nguyên chủ, người đã gả đến thị trấn Đại Minh, Khương Hạnh Hoa.
Mà ngoài nhóm người này ra, một người phụ nữ có dáng vẻ xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú đang nhìn chằm chằm vào cô, như thế giữa hai người họ có muối hận thù g.i.ế.c cha nào đó vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-279.html.]
DTV
Khương Chi vừa đi ra, tất cả mọi người của nhà họ Khương đều im lặng.
“Mẹ ơi!” Tiểu Qua uất ức chạy đến ôm lấy chân của cô.
Tiểu Ngự cũng rất tức giận, nhưng vẫn làm trò trách nhiệm của một người anh cả, kéo Tiểu Diệu và Tiểu Tông ra đằng sau, làm ra dáng vẻ bảo vệ, cũng không nóng nảy xông lên đọ sức với đám người như trước nữa.
Khương Chi đưa tay xoa xoa đầu của Tiểu Qua, bước chân cũng không dừng lại, cô bình tĩnh đi đến trước mặt của Khương Hoa Quế, không để cô ta kịp nói gì, giơ tay lên, động tác nhanh như chớp tát thẳng vào mặt của Khương Hoa Quế.
“Bốp ——”
Tiếng bàn tay tát vào mặt giòn tan vang vọng trong không khí, xung quanh đều vang lên những giọng nói kinh ngạc.
“Mày!” Khương Hoa Quế lảo đảo một chút, hai má lập tức đỏ bừng, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Khương Chi vẫy vẫy tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói: “Nếu đã không nói được tiếng người thì chỉ có thể dạy lại thêm lần nữa, lần sau đã nhớ cách gọi người như thế nào chưa? Không có việc gì làm thì uống nhiều nước vào, đừng để có một cái miệng lại chỉ toàn biết phun đấy cứt.”
Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Khương Tả Phong và Bạch Hương Chi, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Mấy người lũ lượt kéo đến đây có chuyện gì à?”
Mọi người đều hiểu ẩn ý trong đó: Có chuyện gì thì nói nhanh lên, có rắm nhanh đánh đi.
Sắc mặt của Khương Đinh Hương tái nhợt, dáng vẻ yếu đuối gầy guộc, giống như đóa hoa trắng vừa trải qua mưa gió, cả người đều héo hon, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Khương Chi, cô ta không nhịn được chế nhạo nói: “Khương Chi Tử, đến lúc nào rồi mà cô vẫn còn kiêu ngạo như vậy hả?”
Cô ta tạm dừng một chút, nụ cười trên mặt càng thêm mấy phần khinh thường nói: “Cô có biết không, cô không phải là con ruột nhà chúng tôi.”
Khương Đinh Hương vốn tưởng rằng sau khi Khương Chi nghe được những lời này sẽ cảm thấy hoảng sợ, dù sao cô cũng từng là công chúa trong nhà họ Khương nhiều năm, mặc dù kết cục cuối cùng cũng không có hậu, nhưng thân thế của bản thân lại đột nhiên thay đổi, người bình thường sẽ luôn muốn hỏi nhiều hơn mấy câu, đúng không?
Nhưng mà Khương Chi đứng trước mặt cô ta thì sao?
Sau khi nghe được những lời này của cô ta, Khương Chi Tử lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, giống như thể đang nghe cô ta nói ‘hôm nay đã ăn gì chưa?’ vậy.
Vẻ mặt Khương Chi liếc nhìn về phía cô ta, nói: “Không phải thì không phải thôi, mấy người đến đây cũng chỉ để thông báo cho tôi chuyện này thôi à?”
Cô thực sự không quan tâm đến thân phận thật sự của nguyên chủ như thế nào, dù sao từ đầu đến cuối cô đều chưa từng được hưởng thụ hương vị của gia đình, bây giờ cô đã có mấy đứa con, cảm thấy mọi thứ đều đủ rồi, về phần người thân, ai muốn thì lấy luôn đi.
Cô chắc cũng không có cái mệnh đó, cũng không phải là con gái thất lạc bên ngoài của một ông trùm quân sự chính trị nào đó chứ?
Đó đều là hình mẫu của nhân vật chính, cô cùng lắm cũng chỉ là một nhân vật phụ bị lấy làm bia chắn đạn thôi, ngay cả nữ phụ cũng không phải.
Tất nhiên, nhìn vẻ mặt khinh thường kia của Khương Đinh Hương cũng biết, có lẽ gia đình thật sự của cô là gia đình nghèo không xu dính túi, có thể còn không tốt bằng gia đình họ Khương bây giờ, nếu không cô ta cũng sẽ không tỏ ra hả hê như vậy.
Bạch Hương Chi dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Khương Chi, vốn dĩ bà ta đang muốn thay đổi hoàn toàn, đối xử thật tốt với đứa con gái này, nhưng không ngờ đứa con gái mà bà ta nuôi dưỡng hơn 10 năm này lại không phải là con ruột của bà ta.
Điều này thực sự khiến bà ta cảm thấy rất khó chịu và buồn cười, nhưng con gái ruột đều đã tìm đến tận nhà rồi, chuyện này cũng không thể nào là giả đúng không?