Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-11-18 06:44:43
Lượt xem: 34
Sau khi nói chuyện xây nhà, Khương Chi không làm phiền cuộc đoàn tụ của Vân Tường với gia đình bà ấy, cô tự mình rời đi.
Cô vừa bước ra khỏi sân nhà họ Vân, Vân Mông đã đuổi theo cô ra ngoài, nụ cười trên mặt ông ấy vẫn còn nguyên: “Trời đã tối rồi, tôi đưa cô về.”
Khương Chi bước đi thong dong, mặt mày bình tĩnh nói: “Không cần khách sáo.”
Vân Mông lắc đầu: “Không phải khách sáo, cô là một người phụ nữ, nửa đêm đi trên đường không an toàn.”
Đôi mắt đẹp của Khương Chi khẽ híp lại: “Ông chủ Vân chưa kết hôn à? Trễ như vậy mà tiễn phụ nữ về nhà không thích hợp đâu.”
Đuôi lông mày của Vân Mông khẽ nhúc nhích, nhưng ông ấy vẫn duy trì nụ cười trên mặt, ông ấy không hề ngại chuyện Khương Chi dầu muối không ăn: “Chưa kết hôn. Tiễn bà chủ Khương về nhà cũng không phải là tiễn phụ nữ, mà là tiễn khách.”
Khương Chi bình tĩnh liếc ông ấy một cái, nhưng cô cũng không để ý, xoay người bước đi.
Sau khi giải quyết xong chuyện nhà, thì tương đương với chuyện giải quyết một cọc tâm sự.
Vân Mông cầm đèn pin đi theo phía sau, chiếu ánh sáng vào dưới chân Khương Chi, thật ra trong lòng ông ấy có chút phức tạp, không ngờ hôm nay khuôn mặt khiến cho mọi việc trở nên thuận lợi của mình lại mất hiệu quả, quả nhiên, người phụ nữ giống như Khương Chi rất khó để tán tỉnh.
DTV
Khương Chi quay lại Nhà xuất bản, cô lạnh lùng cảm ơn Vân Mông rồi đóng cửa lại.
Vân Mông nhìn cánh cửa đã đóng lại, khuôn mặt thoáng ngỡ ngàng, một lúc lâu sau ông ấy mới nhún vai, xoay người rời đi.
Lúc về đến nhà, Vân Tường đã dỗ dành cha mẹ đến mức ổn thỏa, một nhà ba người đang ngồi trên sô pha trò chuyện về cuộc sống thường ngày, không ai nhắc đến chuyện buồn năm xưa, không khí vui vẻ khó tả.
Vân Tường nhìn anh cả, cười hỏi: “Đưa bà chủ của tụi em về rồi à?”
Vân Mông gật đầu, một tia bất đắc dĩ hiện lên trong đôi mắt đen sáng ngời: “Ừ.”
Mẹ của Vân Tường khen ngợi không chút do dự: “Bà chủ Khương là một người khá tốt, nhìn có vẻ xinh đẹp hào phóng, còn tốt hơn mấy người bạn gái Tây mà con quen hồi trước, con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên suy nghĩ đến chuyện kết hôn rồi, mẹ nói này hai anh em con, có đứa nào có thể để mẹ bớt lo không?”
Nhưng cha của Vân Tường đã dội một gáo nước lạnh vào người bà ấy: “Bà chủ Khương có tốt hơn nữa, thì có thể nhìn trúng con trai hổ báo của bà à?”
Nghe vậy, mẹ của Vân Tường nhìn Vân Mông một cái, bà ấy cảm thấy hơi khó chịu.
Đứa con trai này của bà ấy bề ngoài có vẻ khá điển trai, nhưng trên thực tế, tình tình kia . . . Không nói thì hơn.
Vân Mông thu dọn bản thiết kế trên bàn, giọng điệu bình tĩnh nói: “Liên hệ với người bán hàng, đợi bà chủ Khương có thời gian thì dẫn chúng ta đi thực địa ở thôn Khương gia, căn nhà này không tệ đâu, xây xong thì chúng ta cũng có thêm danh tiếng.
Khi nhắc đến chuyện làm ăn, cha Vân Tường gật đầu, cũng không trách móc ai nữa.
Khi Vân Mông cầm bản thiết kế lên lầu, ông ấy nghe thấy mẹ và em gái đang thầm thì thảo luận về Khương Chi.
Vân Mông nhếch khóe miệng, ông ấy nheo mắt nhìn bản thiết kế trong tay: “Khương Chi? Có chút thú vị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-277.html.]
Vân Tường nhìn bóng lưng thon dài của Vân Mông, có chút khó hiểu hỏi: “Tại sao nhiều năm như vậy rồi mà anh của con vẫn chưa kết hôn vậy?”
“Hừ, sau khi thằng nhóc thối này đi du học một chuyến quay về thì lòng dạ cũng lớn hẳn, không để ai vào mắt cả, thường xuyên quen mấy cô gái không đứng đắn.” Sắc mặt của cha Vân Tường có chút khó coi, ông ấy thật sự không hiểu được cả đời mình làm việc vất vả, tại sao cuối cùng lại có được hai đứa con khiến ông ấy đau đầu như vậy?
Mẹ Vân Tường thở dài, cảm thán nói: “So với Thập Xuân và Kinh Xuân thì Vân Mông còn kém xa lắm.
“Là tên mấy đứa con nhà dì nhỏ ạ, cũng đã nhiều năm con không gặp họ rồi”. Vân Tường nghe được những cái tên quen thuộc, khuôn mặt cũng bị bao phủ bởi một tầng cô đơn, chỉ có tự mình trải qua mới biết được bao nhiêu năm qua bản thân bà đã bỏ lỡ những gì.
Mẹ Vân Tường vỗ vai cô ấy, nhẹ giọng an ủi nói: “Nếu đã quay về rồi thì sẽ có lúc gặp lại thôi.”
Lúc này, cha Vân Tường rút t.h.u.ố.c lá ra hút hai hơi, nhớ đến chuyện xảy ra với nhà em vợ, ông ấy lo lắng nói: “Không phải nói Hành Xuân có bạn gái và chuẩn bị kết hôn sao? Chuyện đó thế nào rồi?”
Mẹ Vân Tường lắc đầu nói: “Đã mấy ngày nay không nhận được tin tức gì rồi, Hành Xuân cũng 24 tuổi rồi, cũng đã quen mấy người bạn gái, lần này nếu không thành công, em gái và em rể chắc lo lắng đến bạc đầu mất thôi.”
Cha Vân Tường nghĩ đến đứa con trai khiến người lo lắng trong nhà, cười lạnh nói: “Hừ, nếu như vậy cũng khiến hai người họ lo lắng bạc đầu, vậy thì tôi sẽ thành cái gì?”
Vân Tường vội vàng đổi chủ đề nói: “Đúng rồi, con nhớ nhà của dì nhỏ có một cô con gái đúng không? Việc học của em ấy thế nào rồi?”
Bà ấy luôn không dám hỏi thăm chuyện nhà mình, hơn nữa nhà của dì bà ấy lại sống ở thành phố Thanh, quá xa, những chuyện bà ấy biết được càng ít hơn.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của mẹ Vân Tường lập tức trở lên khó coi, thở dài nói: “Còn học hành gì nữa, lúc đi học đã có bạn trai, còn chưa tốt nghiệp cấp 3 đã kết hôn rồi, mới 21 tuổi, đã có hai đứa con rồi.”
Vân Tường cảm thấy nghẹn lời, trong lòng âm thầm cảm thán.
Nhiều năm như vậy, mỗi người đều có cuộc đời và gặp gỡ riêng của bản thân, thật đúng là đời người không ai biết trước được điều gì.
……
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu rọi một mảnh trời đất, trong không khí tràn ngập những mảnh sương mù.
Từ sáng sớm, trước cửa nhà xuất bản đã có rất nhiều người đến mua báo và tạp chí.
Lão Lương và những nhân viên mới gia nhập nhà xuất bản ngày hôm qua cũng chăm chỉ đi làm sớm, số lượng nhân viên dư thừa, cũng không cần Khương Chi phải lo lắng quá nhiều, cô rửa mặt đánh răng cho bốn đứa nhỏ rồi gọi Vân Tường cùng nhau đến nhà máy dệt.
“Bà chủ, cô không nói đùa chứ? Cô đã tiếp quản nhà máy này rồi à?” Vẻ mặt Vân Tường kinh ngạc khi đứng trước cửa ‘Nhà máy dệt may quốc doanh Hằng Sướng’, sau đó quay đầu nhìn về phía Khương Chi, cũng không biết nên có phản ứng như thế nào nữa.
Ban đầu bà ấy còn cho rằng nhà máy may của họ sẽ bắt đầu từ một cửa hàng nhỏ, nhưng không ngờ vừa mới bắt đầu họ đã đảm nhận một nhà máy lớn như vậy.
Khương Chi chỉ cười không nói gì, một tay nắm tay của Tiểu Tông, một tay nắm tay của Tiểu Qua, mà Tiểu Ngự lại cực kỳ nịnh nọt vươn tay nắm tay của Vân Tường, chỉ cần nhìn nụ cười có vẻ đáng khinh trên mặt thằng bé kia, cũng biết cậu nhóc đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu Diệu là đứa trẻ có tính tình tốt nhất, nắm lấy tay của Tiểu Tông, không hề gây ồn ào.
Khương Chi đi đầu tiến vào trong nhà máy, Vân Tượng tạm dừng một chút, sau đó cũng nối gót theo sau.