Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-11-18 06:42:10
Lượt xem: 29
Khương Chi xếp bản thảo lại, hắng giọng, chớp mắt nói: “Không còn sớm nữa, buồn ngủ rồi sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô đã không nhịn được âm thầm phỉ nhổ chính mình một trận. Hay lắm, đúng là một nữ phụ háo sắc ra vẻ đàng hoàng!
Thi Liên Chu co giật khóe môi, giọng nói khàn đi: “Anh còn có việc phải ra ngoài.”
Dứt lời, anh đã lập tức đi đến trước tủ quần áo, chọn một bộ u phục màu xám, bên trong là áo sơ mi cổ nhọn.
Thi Liên Chu hoàn toàn không thấy xấu hổ khi cởi khăn tắm ra, chậm rãi thay quần áo vào trước mặt Khương Chi. Trời sinh đã có dáng người như một cái móc áo, khi ăn mặc lịch sự thì khí thế trên người càng tăng cao và sắc bén hơn, cả người đều lộ khí chất tự phụ, cũng khiến người ta không dám đến gần.
Khương Chi sững sờ ngồi đó, cô cố gắng che giấu vẻ thất vọng hiện lên mặt mình.
Cô đã chuẩn bị xong cả rồi! Muốn đùa với cô phải không?
Đàn ông chó má!
Thi Liên Chu đeo đồng hồ lên, giọng nói trầm thấp, du dương, chọc ghẹo người ta: “Thời gian còn sớm lắm, em có thể ra ngoài đi dạo. Anh nghe Cố Tuyển nói chợ đêm ở Hồng Kông rất náo nhiệt.”
Đột nhiên Thi Liên Chu giữ chặt cằm cô, một tay ôm eo thon của cô, cúi người, đôi môi lạnh đặt một nụ hôn xuống cái cổ tinh tế của cô, dọc theo cổ, tiếp tục nụ hôn triền miên ở môi, răng môi va chạm vào nhau, dịu dàng mà mập mờ.
Rất lâu sau đó, nụ hôn mới kết thúc.
Ngón cái của Thi Liên Chu vẫn vân vê ở cái cằm của Khương Chi, anh thấp giọng dụ dỗ: “Chờ anh trở lại.”
Mãi đến khi anh rời đi, Khương Chi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô dùng ngón tay nhỏ thon của mình vuốt ve bờ môi đã sưng đỏ, trên gương mặt cũng bị nhuộm đỏ, cô cắn răng nói: “Cả hai đều là người mới, dựa vào cái gì anh lại biết nhiều như thế?”
Khương Chi không phục.
Cô là một người ở thời đại sau này xuyên đến đây, thế nhưng ở phương diện tán tỉnh thì cô lại không bằng một người bản xứ.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cho dù là một nữ chiến binh có kinh nghiệm đầy mình nhưng khi đối đầu với một người có vẻ bề ngoài như Thi Liên Chu thì chỉ sợ cũng không cầm cự qua ba chiêu.
Cô nghĩ cô chỉ có thể tạm thời tìm hiểu tài liệu từ sách vở mà thôi.
Tất nhiên cũng có thể thực chiến với Thi Liên Chu.
Khương Chi thu dọn lại đồ đạc, cô cũng không muốn quấy rầy đến Cố Tuyển đa sầu đa cảm nữa mà một mình ra khỏi tiểu khu, bắt xe đi dạo chợ đêm ở Hồng Kông phồn hoa.
…
Sự phồn hoa của Hồng Kông đã là danh bất hư truyền.
Vào những năm 80, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, khắp nơi ở Hồng Kông cũng bước vào khoảng thời gian xa hoa, trụy lạc, nhà cao tầng, du thuyền nối đuôi nhau không dứt, đứng trong một khu chợ náo nhiệt, Khương Chi có cảm giác hốt hoảng, giống như trở lại đời trước.
Ở hai bên cầu lớn là những quần bán đồ ăn vặt, có Ma Lạt Thang, có bánh ngọt đặc biệt của Hồng Kông, hải sản, mùi thơm của đồ ăn tràn ngập trong không khí khiến Khương Chi cũng thèm.
Có đôi khi, cái người ta ăn không phải thực vật mà là bầu không khí.
Đời trước cô rất thích đến chợ đêm ăn xiên nướng, uống bia, bởi vì đã sống ở nhiều nơi nên cô có thể cảm nhận được sức hấp dẫn riêng của từng nơi.
Khương Chi đi dọc theo các sạp hàng, trong tay cô bưng một ly đồ uống, miệng ăn thịt xiên nướng, dáng vẻ và khí chất của cô hoàn toàn không khớp với một nơi thế này, cũng vì vậy mà hấp dẫn không ít ánh mắt của các thanh niên.
Nhưng thái độ của cô cũng khiến không ít người phải tự giác lùi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-243.html.]
Qua hết quầy ăn vặt là một số quầy bán quần áo, đồ trang sức, phụ kiện nhỏ làm quà tặng. Khương Chi đến một sạp hàng bán đồ trang sức, cô hứng thú nhìn một món đồ nho nhỏ, đủ màu rực rỡ phía trên.
Người bán hàng là một thanh niên, anh ta huýt sáo: “Cô gái xinh đẹp, cô muốn gì thì tùy ý lựa chọn thoải mái, giá cả rất rẻ.”
Anh ta nói một tràn bằng tiếng Quảng Đông, khẩu âm rất nặng.
Khương Chi không để ý đến anh ta, cô xem hết sạp, cuối cùng chọn một đôi nhẫn cặp, chất liệu kim loại tổng hợp, chỉ là một món đồ không đáng bao nhiêu tiền nhưng nổi bật ở chỗ thiết kế đơn giản, không có nhiều hoa văn.
Cô dùng tiếng phổ thông hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
DTV
Người bán hàng này vừa nghe giọng nói của cô thì nụ cười rạng rỡ trên mặt hoàn toàn khựng lại, dần chìm xuống, trong mắt còn lộ ý khinh thường.
Khương Chi lại không thèm để ý, cô hỏi lại một lần nữa: “Bao nhiêu tiền?”
Thời gian này, Hồng Kông bị tư tưởng của phương Tây và văn hóa thực dân độc hại ăn mòn, cộng thêm nền kinh tế của Hồng Kông phát triển cực kỳ nhanh nên người dân Hồng Kông tự cảm thấy mình ưu việt, trong lòng luôn cảm thấy bài xích và không vừa mắt với người Đại Lục.
Nếu như cô chấp nhặt với đám người còn chưa về nhà này thì khác nào tự hạ thấp tố chất của mình?
Người bán hàng rong không nhịn được khua tay múa chân: “Hai đồng.”
Đuôi lông mày Khương Chi hơi nhếch lên nhưng cô cũng lười cò kè, vì vậy đã móc hai đồng tiền Hồng Kông ra đưa cho anh ta, tiền Hồng Kông này là Thi Liên Chu đã cho cô.
Nếu ở trong nước mà nói ra cái giá này, có lẽ người bán hàng sẽ bị người ta chỉ vào mũi mắng một tiếng lòng dạ thâm độc nhưng ở đây là Hồng Kông những năm 80, khi mà mức lương bình quân của người dân là một ngàn năm trăm đồng tiền Hồng Kông. Chú ý! Đây không phải tiền lương của một năm, mà là tiền lương của một tháng.
Tuy nhiên tỉ suất hối đoái của một trăm đồng tiền Hồng Kông đổi được ba mươi mốt đồng nhân dân tệ, với người dân trong nước mà nói, mức lương như thế đã cao kinh khủng rồi.
Đây chính là thực tế.
Khương Chi đặt đôi nhẫn vào túi, quay người rời đi.
Người bán hàng rong liếc mắt nhìn theo bóng lưng của cô, thái độ của anh ta hoàn toàn khác lúc ban đầu.
Không bao lâu sau đó, Khương Chi tìm thấy một dãy sạp hàng rất quen thuộc.
Đôi mắt đẹp của cô như sáng lên, cô đi thẳng đến đó.
Ở nơi sâu nhất chợ đêm này, hai bên cầu lớn đều xếp đầy những sạp hàng, phía trên được phủ lụa đỏ, trưng bày cổ vật và đồ cổ lên đó, có tranh chữ cổ, có hộp đựng thuốc lá, lịch treo tường tự dán, thậm chí còn có truyện tranh cổ xưa.
Khương Chi nhìn sạp hàng quen thuộc này thì đuôi mắt khẽ nhếch lên, cô có cảm giác thân thiết như được trở lại sân nhà quen thuộc của mình.
Chợ buôn đồ cổ cũng được gọi là “chợ quỷ”, lấy bề ngoài là bán đồ cổ mà che giấu tai mắt người ngoài, hàng hóa bên trong này lẫn lộn vào nhau, hầu hết chúng đều là những món đồ có lai lịch bất chính, có thật có giả.
Chưa biết chuyện trong cuộc thì đừng lội vào chợ quỷ!
Nước ở đây rất sâu!
Không thấy chủ quầy hàng nhưng bốn phía có vài người đàn ông trung niên có tuổi.
Trong tay mỗi người bọn họ đều cầm một cái đèn pin, trên mặt đều là vẻ cao thâm khó dò, nhìn chằm chằm vào những món đồ trên quầy, với mong muốn tìm ra một món đồ thật trong đó.
Khương Chi cũng nhìn lần lượt từng món trên quầy. Chủ quầy đâu phải kẻ ngốc, người ta bày bán có giả có thật, có tốt có xấu nhưng nếu là hàng thật thì họ chào với giá rất cao, hiển nhiên vì họ hiểu rõ giá trị của nó, vì vậy người ngoài muốn nhặt nhạnh được món đồ tốt nào đó cũng không dễ dàng gì.
Lúc này Khương Chi nghe thấy tiếng chào hỏi của chủ quầy, ông ta khoác lác, phóng đại lên, cười nói không ngừng.
Đời trước, Khương Chi có thể trở thành người giàu có cũng nhờ bắt đầu từ thị trường đồ cổ này, trời sinh cô đã có tính mẫn cảm với những thứ này, ban đầu cũng chỉ cảm thấy hứng thú nhưng sau này đi dạo trong giới này một thời gian lâu thì học được một số mánh lới mà chủ quầy hàng thường muốn giấu diếm khách hàng.