Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 241
Cập nhật lúc: 2024-11-17 23:42:06
Lượt xem: 36
Rất lâu sau đó, tràn ngập trong xe là bầu không khí mập mờ, lúc này Khương Chi mới đẩy Thi Liên Chu ra, chỉ một người phụ nữ thoáng xuất hiện bên ngoài cửa sổ xe: “Có lẽ cô ta là Hoắc Thế Chi?”
Môi mỏng của Thi Liên Chu hơi cong lên, bởi vì nụ hôn nóng bỏng vừa rồi mà gương mặt tuấn tú trở nên đỏ ửng nhưng lúc này đã sa sầm.
Khương Chi cũng không có thời gian tán tỉnh với anh, chỉ qua loa ép môi mình lên môi anh, ánh mắt lại chuyển động theo sự di chuyển của Hoắc Thế Chi, dáng vẻ mất tập trung thế kia thật sự sỉ nhục người ta biết bao.
Cô vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của Thi Liên Chu: “Được rồi. Ngoan, tối về lại nói, chuyện chính đáng quan trọng hơn.”
Nghe thấy lời này, Thi Liên Chu nhếch mắt lên mà không nói tiếng nào, hầu kết bỗng trượt lên trượt xuống một cái.
Bàn tay anh bao bọc tay cô, đôi mắt đen cũng hơi ngừng lại trong chốc lát, sau đó, một tiếng nói lạnh lùng nhưng khàn đã vang lên: “Đi thôi!”
Hai người họ xuống xe, nắm tay nhau bước vào nhà hàng.
DTV
Tổ hợp trai xinh gái đẹp luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhất là khi đôi tình nhân này còn có khí chất tương đương nhau.
Thi Liên Chu và Khương Chi cùng bước vào nhà hàng, mọi người ở đây đã không tự chủ được mà tập trung ánh mắt về phía hai người họ, bao gồm Cố Tuyển và Hoắc Thế Chi vừa mới ngồi xuống kia.
Ánh mắt của Cố Tuyển đảo qua hai người họ, khóe miệng cũng co rút. Cố Tuyển dùng đầu ngón chân cũng biết được hai người này vừa mới làm gì sau lưng anh ấy. Phải thừa nhận rằng nam nữ khi rơi vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thì luôn luôn tỏa ra tình cảm mãnh liệt khắp bốn phía như vậy.
Lúc Cố Tuyển nhìn say sưa thì một giọng nói dễ nghe đã vang lên: “Cô gái kia thật xinh đẹp, đúng không?”
Cố Tuyển nghe thấy giọng Quảng Đông rất chuẩn bên tai mình thì lúng túng quay đầu lại, anh ấy cũng nói tiếng Quảng Đông: “Lời này không giống lời cô sẽ nói.”
Hoắc Thế Chi cười, cô ta bưng cà phê trên bàn lên, khẽ nhấp một hớp, quay đầu nhìn người đi đường qua lại bên ngoài cửa sổ, ánh mắt như đang mơ màng: “Đều đã qua cái tuổi đó rồi, ai còn giống như thời tuổi trẻ nữa?”
Cố Tuyển nhìn gương mặt xinh đẹp của Hoắc Thế Chi, trong lòng vừa bối rối vừa phức tạp.
Dáng vẻ của Hoắc Thế Chi xinh đẹp, trong trẻo, tuy không tính là một người đẹp khiến người ta lóa mắt nhưng khí chất của cô ta lộng lẫy, đứng trong đám đông cũng có cảm giác như hạc lạc giữa bầy gà, ít nhất là khi đứng cùng chỗ với Cố Tuyển cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy cô ta trèo cao.
Lách cách!
Hoắc Thế Chi đặt tách cà phê xuống, con ngươi nhìn thẳng Cố Tuyển, giọng nói rất thản nhiên: “Anh đặc biệt đưa thư đến yêu cầu tôi ra đây là có chuyện gì? Anh cũng biết rồi đó, ngày kia tôi phải kết hôn rồi, chỉ sợ không có nhiều thời gian ôn chuyện cũ với anh đâu.”
Cố Tuyển thấy Hoắc Thế Chi xem anh ấy như người lạ thì trong lòng dâng lên một cảm xúc khó mà giải thích được.
Thuở thiếu thời của người đàn ông nào mà chưa từng có lúc rung động ngây ngô? Đáng tiếc rung động dù nhiều, hảo cảm dù sâu mà chưa kịp suy xét đến thân phận mẫn cảm đến khó xử của cả hai, hai người họ nhất định không phải người cùng một đường.
Nghĩ như vậy, Cố Tuyển lập tức hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Bạn cũ kết hôn nhưng không có ý định gửi thiệp mời cho tôi sao?”
Nghe vậy, Hoắc Thế Chi nhíu mày, trong lòng âm thầm nghi ngờ.
Cô ta đã không còn là một cô gái trẻ tuổi liều lĩnh vì tình yêu thuở còn trẻ nữa, tất nhiên lúc này cũng biết rõ thân phận của Cố Tuyển, bản thân anh ấy đến Hồng Kông cũng là một mối nguy hiểm, chỉ sợ việc anh ấy tham gia hôn lễ của mình không phải tình nghĩa bạn học cũ gì đó.
Cố Tuyển thấy Hoắc Thế Chi không nói lời nào mà chỉ nhìn mình thì trong lòng cũng khựng lại.
Mi dài rũ xuống, đôi mắt đào hoa hơi nhắm lại, giọng nói như đang nhớ lại: “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, em cũng sắp kết hôn rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-241.html.]
Đột nhiên Cố Tuyển cười tự giễu một tiếng: “Em đúng là nhẫn tâm, tôi cũng từ người ngoài mới biết được em sắp kết hôn mà cố ý chạy đến đây. Thế nào? Tôi khiến em phiền chán thế sao? Đến mức không muốn mời tôi tham dự hôn lễ của em à?”
Lời nói này đã không hoàn toàn vì Thi Liên Chu nữa, vào giờ phút này cũng xem như anh ấy đang bộc lộ chân tình.
Mắt Hoắc Thế Chi lóe lên tia sáng ảm đạm, cô ta chỉ tránh né không trả lời.
…
Ngồi cách Cố Tuyển và Hoắc Thế Chi hai bàn, Thi Liên Chu và Khương Chi đang dùng bữa.
Nhà hàng Tây này có phong cách trang trí tao nhã, phục vụ không tệ nhưng không có nhiều khách nên có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt Cố Tuyển và Hoắc Thế Chi.
Cô dùng một cái nĩa ăn ốc sên hấp, mùi dầu ô liu kết hợp với hương thơm nồng đậm của thảo mộc.
Ăn cơm chỉ để nhét đầy bao tử, còn lực chú ý của cô hầu như đã tập trung tất cả về phía bàn của Cố Tuyển.
Thi Liên Chu ngồi thẳng lưng, d.a.o nĩa giao thoa, rất nhanh sau đó đã cắt xong một đĩa bò bít tết, lúc đưa cho Khương Chi thì mi dài của anh ấy hơi nhíu lại, giọng nói giễu cợt: “Sao anh lại không biết em có đam mê rình mò khi đang dùng bữa thế này?”
Khương Chi đã biết miệng anh thối, không nói được lời dễ nghe nào nên cô hoàn toàn không quan tâm.
Cô chậm rãi ăn bò bít tết, hỏi: “Anh nói xem Cố Tuyển có thể lấy được thiệp mời không?”
Thi Liên Chu chậm rãi dùng cơm, mí mắt cũng không nhấc lên: “Lúc ăn cơm thì đừng nói chuyện, nước bọt sẽ phun ra ngoài.”
Khóe miệng Khương Chi co rút, cô giận dữ trừng mắt nhìn Thi Liên Chu, Khương Chi chợt phát hiện người này thật sự khiến người ta vô cùng mất hứng.
“Hoắc Thế Chi sẽ đưa thiệp cho cậu ấy thôi.” Chân dài của Thi Liên Chu bắt chéo, anh nâng ly rượu đỏ trên bàn lên, hơi lắc một cái, đôi mắt hẹp dài cũng nhìn thoáng qua Cố Tuyển và Hoắc Thế Chi, nhấp một ngụm rượu rồi hờ hững nói.
Khương Chi cau mày, thấp giọng nói: “Chỉ có một thiệp mời thôi, ba người chúng ta có thể cùng bước vào không?”
Nhắc đến vấn đề này, nhân viên ở những buổi tiệc rượu của giới quý tộc thường sẽ kiểm tra, đối chiếu rất nghiêm, vì người tham dự tiệc đều là người trong xã hội thượng lưu, một khi để một hai người thuộc phần tử ngoài vòng pháp luật trà trộn vào sẽ tạo ra tổn thất lớn cho nền kinh tế địa phương.
Lông mày của Thi Liên Chu nhíu lại, giọng điệu thẳng thừng: “Ai nói Cố Tuyển muốn đi?”
Khương Chi hoàn toàn cạn lời, ánh mắt cô nhìn Thi Liên Chu rất phức tạp, anh thật sự đã lợi dụng Cố Tuyển từ đầu đến đuôi. Thế nhưng vì đã có vết xe đổ trước đó nên cô không nhắc đến Cố Tuyển nữa, tránh để người đàn ông hẹp hòi này lại cáu kỉnh.
Một bữa cơm này mất đúng một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng Hoắc Thế Chi vẫn gửi thiệp mời cho Cố Tuyển, lúc cô ta tao nhã xách cái túi của mình lên và rời đi, Cố Tuyển đã nhìn thiệp mời trong tay mình đến mất hồn.
Rất lâu sau đó anh ấy mới cầm thiệp mời đến bàn của Thi Liên Chu và Khương Chi.
Vừa đặt m.ô.n.g ngồi xuống, cả người đã toát lên vẻ cô đơn.
“Đây.” Cố Tuyển ném thiệp mời cho Thi Liên Chu, miễn cưỡng nở nụ cười, nụ cười chói mắt trước đây cũng ảm đạm rất nhiều, đôi mắt đào hoa cụp xuống, giống như đã mất đi tất cả sức lực.