Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-11-14 22:04:18
Lượt xem: 34
Thi Liên Chu là người không chịu bất kỳ sự quản giáo nào, ngang ngược vô cùng, nếu không anh sẽ không dấn thân vào thương nghiệp sớm như thế.
Khương Chi Tử chọc phải hạng người này, hại cô phải lo xử lý hậu quả.
Khương Chi hơi đau đầu.
Cô muốn tránh đi theo con đường cũ làm nữ phụ pháo hôi*, vì vậy Khương Chi phải phân tích và nghiên cứu những việc Thi Liên Chu không thích, cô không thể đối đầu với anh, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái thôn quê, làm thế nào cũng không thể lên võ đài đối đầu với nữ chính nhà quyền thế.
Tất nhiên nếu bàn tay vàng là hệ thống võ hiệp, chắc chắn cô sẽ lập tức tung một quyền, đánh dẹp đầu chó của Thi Liên Chu.
Khương Chi thở dài. Lại ngẫm nghĩ một lát, chuyện cô cần làm còn quá nhiều.
Thứ nhất, cô phải nhanh chóng tìm lại mấy đứa bé đã bị bán.
Thứ hai, dẫn Đản Tử đến trấn Đại Danh và huyện Thấm, phải cố gắng tránh đi theo nội dung trong nguyên tác.
Thứ ba chính là việc dễ làm nhất, cô phải cố gắng nịnh nọt, tạo thiện cảm với nữ chính Thi Nam Châu, hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, khi thân phận của Đản Tử được sáng tỏ, nữ chính có thể nói tốt giúp cô vài câu trước mặt Thi Liên Chu.
Gần đây Đản Tử được ăn ngon nên gương mặt bắt đầu bầu bĩnh hơn, khóe mắt, đuôi mày đều lộ ra những nét giống Thi Liên Chu.
Khương Chi đã nghĩ đến chuyện phải cách xa Thi Nam Châu nhưng điều kiện hiện tại của cô quá khó khăn, ít nhất trong thời gian này, cô không thể làm được.
Huống hồ chỉ có đạo lý ngàn ngày làm trộm chứ làm gì có đạo lý ngàn ngày phòng trộm?
Nếu không phải nguyên chủ tạo ra cục diện rối rắm thế này thì Khương Chi cũng muốn dẫn Đản Tử đến thủ đô tìm cha ruột, dù sao trong nguyên tác đã nói, cuộc sống của Đản Tử khi sống với Thi Liên Chu rất tốt, cho dù là địa vị xã hội hay là tiền đồ trong tương lai đều rất phát triển.
Nhưng bây giờ, Khương Chi tin nếu cô dám chạy đến trước mặt Thi Liên Chu, nói Đản Tử là con trai của anh, mà cô còn bán đi ba đứa con khác của anh để đổi lấy lương thực, vậy thì kết cục bi thảm sẽ đến với cô sớm hơn nhiều năm so với nguyên tác.
Cô phải nhanh chóng tìm mấy đứa bé về, đến lúc đó mới ngã bài với Thi Liên Chu. Vả lại Khương Chi cũng có niềm tin, nếu có mấy đứa bé, Thi Liên Chu sẽ không còn so đo chuyện bị “ép buộc” trước kia.
Đến lúc đó, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ “nòng nọc nhỏ tìm cha”, sau đó có thể buông tay rời đi, tạo dựng sự nghiệp lẫy lừng của mình.
Sau khi đưa ra quyết định, Khương Chi cũng bình tĩnh lại.
Cô lấy một cây măng ra để dành làm đồ ăn vào buổi tối, sau đó bắt đầu sự nghiệp bán măng, dù sao bây giờ có nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích, chuyện cấp bách nhất hiện nay chính là kiếm tiền.
DTV
[Ký chủ, có phải cô muốn bán măng núi tự nhiên không?]
“Đúng!”
[Ting! Kiểm tra được ba cân rưỡi măng núi tự nhiên, mỗi cân mười tám đồng. Ký chủ hãy ấn vào ô “bán ra”]
Khương Chi sợ ngây người!
Tuy cô cũng biết giá cả của măng núi tự nhiên sẽ không thấp nhưng vẫn không ngờ lại cao như thế, những mười tám đồng một cân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-24.html.]
Lúc này Khương Chi không muốn suy nghĩ nhiều nữa, cô lựa chọn bán ra.
[Bán ra thành công! Chúc mừng ký chủ nhận được sáu mươi ba đồng!]
Khương Chi nhìn chằm chằm vào tài sản bảy mươi tám đồng trong màn hình hệ thống, cô chợt có cảm giác làm giàu sau một đêm.
Cô nghĩ đến biết bao nhiêu măng tự nhiên trên núi kia thì trong lòng cũng bình tĩnh lại. Nếu không phải sợ ban đêm sẽ đụng phải sói và heo rừng thì cô đã lập tức xách giỏ chạy lên núi cao tìm hái măng núi rồi, đây chính là con đường giúp cô thay đổi hoàn cảnh khốn khó hiện nay.
Khương Chi tập trung suy nghĩ, nhớ đến việc mình đã đồng ý làm sủi cảo cho Đản Tử thì lập tức đổi một số nguyên liệu từ thương thành.
“Thịt heo tươi: Mười một đồng một cân – Đơn vị kinh doanh: Hệ thống đổi hàng hóa”
“Dầu hào: Sáu đồng một bình - Đơn vị kinh doanh: Hệ thống đổi hàng hóa”
“Thịt khô: Mười hai đồng một cân - Đơn vị kinh doanh: Hệ thống đổi hàng hóa”
“…”
Khương Chi mua nguyên liệu tốn ba mươi tám đồng, tài sản trong hệ thống còn lại bốn mươi đồng. Khương Chi nhìn thấy số tiền còn lại mà vô cùng đau lòng nhưng vừa nghĩ đến số măng còn trên núi kia thì lập tức cảm thấy tiêu số tiền này rất đáng. Vất vả kiếm được tiền và dùng nó cải thiện cuộc sống là điều sảng khoái nhất.
Khó có dịp được hào phóng như hôm nay, vì vậy Khương Chi lấy một nửa bột mì ra nhồi làm vỏ bánh, rửa sạch rau dại, băm nhuyễn.
Ướp vào nhân thịt một ít tiêu, gừng, dầu hào, gia vị, trộn đều lên, lại cho thêm một ít hành cắt nhuyễn và rau đã băm nhuyễn trước đó vào nhân thịt, tiếp tục trộn đều, sau cùng cho vào một ít dầu ăn thì nhân bánh sủi cảo đã xong.
Ủ bột được một thời gian, Khương Chi rãi một nắm bột khô lên bàn, cán bột, gói bánh, cho sủi cảo vào nồi nước sôi, nấu chín.
Khương Chi nhìn sủi cảo lăn lộn trong nồi nước sôi mà tâm trạng cũng phấn khởi theo. Quả nhiên, đồ ăn ngon chính là thuốc chữa trị tốt nhất.
Rất nhanh sau đó, sủi cảo đã được nấu xong.
Khương Chi múc sủi cảo ra bát, chiếc sủi cảo mập mạp, vỏ bánh mỏng, nhân bánh nhiều, bề ngoài trong suốt, sáng long lanh.
Nấu xong sủi cảo thì Khương Chi bắt đầu xử lý cây măng núi còn lại.
Cây măng rất to, vẫn còn tươi, non, sau khi lột lớp vỏ bên ngoài, chỉ cần hơi bóp vào thì nước trong búp măng đã trào ra. Thịt khô được cắt thành từng lát, cho vào nồi xào lên, cắt măng rồi cho vào nồi, tiếp tục xào lên, sau đó cho thêm một ít gia vị, rất nhanh sau đó món thịt khô xào măng đã hoàn thành.
Cô bưng hai chậu sủi cảo và thịt khô xào măng quay về phòng, còn tiện tay rót một chén dấm nhỏ.
Đản Tử đang tập viết chữ trên mặt đất, vừa ngửi thấy mùi đồ ăn ngon thì hai mắt đã sáng lên. Trước kia cậu bé sợ nhất là đến giờ cơm, ngửi mùi thơm đồ ăn của mọi người trong thôn mà bụng càng đói hơn nhưng bây giờ Đản Tử chỉ cảm thấy hạnh phúc đến mức sắp bay lên trời rồi.
Sủi cảo! Đúng là sủi cảo to trắng rồi!
“Ăn cơm thôi!”
Khương Chi lên tiếng, thấy Đản Tử vứt nhánh cây trong tay chạy ra ngoài rửa tay, cô thầm nghĩ nên mua giấy bút cho cậu bé rồi.