Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 238
Cập nhật lúc: 2024-11-17 21:21:24
Lượt xem: 37
“Xùy.” Thi Liên Chu cười lạnh một tiếng, là người đầu tiên ôm lấy Khương Chi lên xe đang đậu bên đường.
Sau khi Khương Chi ngồi yên ở ghế phụ, thắt dây an toàn, cô liếc mắt nhìn Triệu Cam Đường và Hoắc Thế Quang đang dùng dằng với nhau, không hỏi thêm gì, Thi Liên Chu đã cầm tay lái phóng đi khỏi, rất nhanh đã bỏ xa sân bay ở phía sau.
Anh xắn tay áo lên một nửa, một tay đặt bên cửa sổ, một tay cầm tay lái, tư thế nhàn nhã thoải mái.
Thi Liên Chu cũng không hỏi chuyện của Triệu Cam Đường và Hoắc Thế Quang, giọng nói vẫn trầm thấp lạnh lùng như cũ: “Mệt không? Nghỉ ngơi trước nhé?”
Khương Chi lắc đầu, ánh mắt dừng trên người anh một lát, trịnh trọng nói: “Em muốn nghe chuyện của Cẩu Tử trước tiên, hiện giờ Cẩu Tử đang ở đâu? Nhóc con không muốn về nhà với anh sao?”
Nghe vậy, Thi Liên Chu khẽ mím đôi môi mỏng, sóng mắt nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp mà giàu cuốn hút, lại không để lộ nhiều cảm xúc ra ngoài: “Hiện giờ thằng bé không gọi là Cẩu Tử, gọi là Hoắc Cẩm Tư.”
Sắc mặt Khương Chi khẽ biến: “Hoắc?”
Có lẽ là do bởi vì vừa tiếp xúc với Hoắc Thế Quang nên cô quá mức nhạy cảm với dòng họ Hoắc này.
Thi Liên Chu lại nhìn cô một cái, ý tứ trong mắt lại quá rõ ràng.
Đôi mày đẹp của Khương Chi nhíu chặt, ngón tay siết chặt quai túi: “Tại sao lại ở nhà họ Hoắc? Vì sao nhà họ Hoắc lại muốn nhận nuôi Cẩu Tử?”
Theo cô biết, nhà họ Hoắc có con cháu thịnh vượng, cho dù là bậc cha chú đến bậc con cái hay cháu thì đều có thể sắp được hơn mười hàng, nhận nuôi một người ngoài không cùng huyết thống, đây là phong cách quái gở gì thế? Có phải có bí mật gì không thể cho ai biết không?
Đủ loại thuyết âm mưu hiện ra trong lòng Khương Chi khiến cô vẫn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Thi Liên Chu cũng không úp úp mở mở, nói lời ít mà ý nhiều: “Người của Cảng Thành tin phong thủy và vận mệnh, Cẩu Tử là được bọn họ mua từ trong tay người khác để sửa vận.”
“Sửa vận?!” Trong lòng Khương Chi chợt trầm xuống, đáy mắt cũng hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Người Cảng Thành xưa nay hoàn toàn sùng bái phong thủy, bất kể là phú quý hay nghèo hèn, địa vị giai cấp, cứ hễ là khai trương hoặc là mua nhà, trang trí nhà, sinh hoạt cuộc sống hàng ngày, bài trí trong nhà,… Thì đều sẽ mời thầy phong thủy, vô cùng ỷ lại vào ý kiến của thầy phong thủy.
Trong thế giới tiểu thuyết, cô không dám chắc trăm phần trăm không có vận may như vừa nói, nhưng dùng một đứa nhỏ sửa vận, đúng là vớ vẩn!
Đột nhiên, Khương Chi nghĩ đến cái gì, sắc mặt dường như thay đổi mạnh mẽ trong chớp mắt!
Đột nhiên cô nghĩ ra tại sao không có dấu vết của Cẩu Tử trong tiểu thuyết, từ đầu tới cuối đều không được tìm thấy.
Theo lý thuyết thì với năng lực của Thi Liên Chu, tìm một đứa nhỏ là rất dễ dàng, giống như lúc này, anh chỉ cần nắm được một chút manh mối để lại là có thể tìm được nguồn cơn, tìm thẳng tới Cảng Thành, vậy vì lý do gì mà trong tiểu thuyết anh lại không thể tìm được Cẩu Tử?
Chỉ có một khả năng.
Trong tiểu thuyết, Cẩu Tử đã chết.
Tìm một người sống thì dễ, nhưng muốn tìm một người c.h.ế.t không thể nói, với lại bị người ta xóa đi dấu vết thì lại quá khó.
Dùng một đứa nhỏ sửa vận, cô không thể không nghĩ nhiều.
Nghĩ như vậy, bàn tay đang đặt ở trên đùi của Khương Chi bắt đầu không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng ẩn chứa tia tái xanh.
Đột nhiên Khương Chi quay đầu nhìn về phía Thi Liên Chu, đôi môi đỏ của cô gần như nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng lạnh lùng: “Vì sao lại phải sửa vận? Sửa vận như thế nào? Sửa vận của ai?”
Thi Liên Chu cau mày, liếc nhìn về phía cô: “Em sao vậy?”
“Nói cho em!” Hô hấp Khương Chi có chút dồn dập, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ cố chấp.
Thi Liên Chu cau chặt mày, đuôi mắt lộ ra vài phần sắc bén và lạnh lùng, nói giọng trầm thấp: “Đây là bí mật của nhà họ Hoắc, chưa từng công bố ra bên ngoài, chỉ biết có liên quan tới đứa con út bệnh tật ốm yếu của Hoắc Thế Vinh”.
Trên mặt Khương Chi chợt hiện lên một nụ cười mỉa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-238.html.]
Đôi mắt đẹp của cô nheo lại, phát ra tia lạnh lẽo, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, giọng nói tàn độc: “A, bàn tính kêu đánh đùng, đổi vận? Dùng vận mệnh con trai em để đổi vận mệnh cho con của ông ta sao?”
Thi Liên Chu đạp chân phanh, mím đôi môi mỏng, như hai lưỡi d.a.o sắc bén.
Anh nghiêng mắt nhìn Khương Chi, nốt ruồi đỏ bên cạnh hầu kết theo cổ họng anh mà chuyển động lên xuống, giọng nói lại bình tĩnh lạ thường: “Vận mệnh?”
Trong mắt Khương Chi chứa đầy vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Không có khả năng thứ hai!”
Trong tiểu thuyết, từ đầu tới cuối đều không tìm được Cẩu Tử, chính là bằng chứng!
Đây là một quyển tiểu thuyết niên đại bình thường, không phải dòng huyền huyễn tu tiên, từ đâu ra dùng một đứa nhỏ khỏe mạnh đổi mạng cho một con ma ốm yếu bệnh tật chứ? Không còn nghi ngờ gì nữa, cuối cùng Cẩu Tử chắc hẳn đã bị người nào đó dùng “Tà thuật” nực cười g.i.ế.c chết.
Vẻ mặt Thi Liên Chu không vui không giận, đôi mắt phượng âm trầm mà sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Anh có nhìn thấy Cẩu Tử không?” Khương Chi hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế cảm xúc đang hỗn loạn, hỏi ngược lại.
Nhưng lời vừa dứt, cô lại cảm thấy câu hỏi của bản thân thật ngu ngốc.
Vừa rồi thái độ của Hoắc Thế Quang quá thẳng thắn, Thi Liên Chu sinh ra đã định là người nhạy cảm, biết nhà họ Hoắc không hoan nghênh anh, dưới tình hình như vậy, anh sẽ khó xuyên thủng lớp bảo vệ của nhà họ Hoắc để nhìn thấy Cẩu Tử.
Thi Liên Chu nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, mở ngăn chứa đồ trong xe, lấy ra một túi văn kiện.
“Đây là?” Khương Chi nhận lấy, mở túi văn kiện ra.
Bên trong là một xấp hình chụp rất rõ ràng, đều là ảnh của một đứa bé đi học và về hàng ngày.
Khương Chi cầm chặt tấm ảnh, trong lòng cô tràn ngập kinh ngạc lớn.
Trên ảnh chụp một cậu nhóc nho nhỏ đeo chiếc cặp sách lớn, mặc trang phục nhà trẻ, trên cổ còn đeo một chiếc nơ.
Cậu bé mái tóc đen hơi xoăn, làn da trắng nõn, một đôi mắt phượng hẹp dài giống hệt Thi Liên Chu, mũi rất cao, đôi môi nhỏ hồng, trông rất giống Thi Liên Chu, cũng có một chút thu hút của Khương Chi.
Cẩu Tử là đứa nhỏ xinh đẹp nhất trong bốn đứa trẻ, những đường nét trên khuôn mặt thật xuất sắc.
Sắc mặt của cậu bé bình tĩnh hơn so với bức ảnh mà lần trước cô thấy ở trấn Đại Danh, ánh mắt bình thản không hề d.a.o động, mặc dù cô không đến gần đứa bé này thì cũng có thể phát hiện ra sự thờ ơ và đề phòng của cậu bé khi nhìn người khác.
“Giống anh, cũng giống em.” Giọng nói Khương Chi rất nhẹ, khóe mắt có chút hồng.
Đứa trẻ xinh đẹp như vậy, nhà họ Hoắc thật đúng là tàn nhẫn độc ác.
Thi Liên Chu nhìn Khương Chi, giọng nói trầm thấp: “Cậu bé mới bị nhà họ Hoắc nhận nuôi ba ngày”.
“Ba ngày?” Khương Chi nhíu mày, Cẩu Tử đã bị dân chợ đen bán đi rất lâu, dựa theo dáng vẻ của cậu bé thì không thể đến bây giờ mới bị nhà họ Hoắc nhận nuôi, khả năng duy nhất chính là, trước đây đã có người mua cậu bé, chẳng qua bán trao tay cho nhà họ Hoắc!
Thi Liên Chu khởi động xe, hạ kính xe xuống, cánh tay trái đặt lên bệ cửa, lái xe không nhanh không chậm.
DTV
Anh thản nhiên nói: “Cậu bé từng bị một doanh nhân giàu có ở Cảng Thành nhận nuôi, cho đến một bữa tiệc, Cẩu Tử bị Hoắc Thế Vinh nhìn trúng, chuyện sau đó thì hẳn là em cũng đoán được.”
Đôi mắt đẹp của Khương Chi nheo lại, đây là xem con trai của cô như gia súc đem bán?
Cô thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nhìn về phía Thi Liên Chu, nói: “Vậy tại sao anh lại đến khoa phụ sản của bệnh viện?”
Nghe vậy, Thi Liên Chu nghiêng mắt, nhàn nhã nhìn cô một cái, trong mắt mang theo chút hứng thú.
Khương Chi nhíu mày, thản nhiên nói: “Không muốn nói thì thôi.”