Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 222
Cập nhật lúc: 2024-11-17 21:20:57
Lượt xem: 38
Khương Chi dẫn hai nhóc con đi dạo một vòng, cô phát hiện có hai bụi cây hương xuân nhưng đã bị người trong thôn hái ngọn trước rồi, sau cùng Khương Chi cũng chỉ có thể hái một ít rau dại khác, còn có nấm dại và mộc nhĩ, rồi xuống núi.
Tuy nhiên tài nguyên trên núi Chi Tử vẫn cực kỳ phong phú, trên đường đi, Khương Chi còn phát hiện một cây quýt dại đã lâu năm và một cây sơn tra.
Lên núi kiếm rau, xuống sông uống nước, quả nhiên không đói chết.
Mà những tài nguyên hoang dại trên núi có thể chuyển thành tiền tài trong hệ thống, đây tuyệt đối sẽ là một món hời mà khiến người ta phải líu lưỡi.
Xuống núi, Khương Chi quay lại ngôi nhà đã bị đổ nát kia, cô tiện tay cầm một nhánh cây lên, vạch một vòng trên nền đất tạo thành một mảnh.
“Mẹ, chúng ta muốn xây nhà lớn thế này sao?” Tiểu Qua ngạc nhiên há to miệng, giống như có thể nuốt trọn một quả trứng gà, cậu bé chạy quanh trong khu vực mà Khương Chi đã vạch ra, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy kích động.
Khương Chi cũng bật cười: “Con thích không?”
Nếu đã muốn xây nhà thì cô cũng không muốn xây nhỏ, có thể làm một ngôi nhà nghỉ mát ở nông thôn cũng tốt, quanh tường sẽ trồng một số loại dây leo như tường vi, nho, trồng cây ăn quả, sau này đến thời đại của internet cũng có thể quay video.
Thật ra cô cũng giống như Thi Liên Chu, bản chất của hai người họ đều không phải kiểu người để bản thân chịu thiệt.
Bây giờ sự nghiệp của cô đã cất bước, trong tay cô có tiền chưa cần dùng đến nên tất nhiên cô muốn xây nhà, như vậy bốn đứa bé sẽ có chỗ ở chung, mỗi đứa một căn phòng, mùa đông thì tụ tập lại ăn lẩu, mùa hè thì ra sân làm tiệc nướng, chẳng phải rất tuyệt vời sao?
Tiểu Diệu nghe thấy cũng mừng rỡ nhưng lý trí khiến cậu bé do dự hỏi: “Mẹ xây nhà lớn như thế, có phải rất tốn tiền không?”
Khương Chi hơi ngừng lại, cô xoa tóc Tiểu Diệu, nói rất khẽ: “Đừng lo! Mẹ có tiền.”
Sau khi Tiểu Diệu trải qua việc cha mẹ nuôi từ bỏ điều trị phỏng vì không có tiền thì cậu bé có chấp niệm với vấn đề tiền bạc, mỗi khi làm việc gì Tiểu Diệu cũng sẽ nghĩ đến phải tiết kiệm tiền.
Nghe Khương Chi nói vậy, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Diệu mới hé nở nụ cười.
Khương Chi dẫn hai đứa bé quay về nhà của Khương Đức Hải một lần nữa, lúc này ông ấy cũng đã chuẩn bị hợp đồng xong, vừa nhìn thấy Khương Chi, Khương Đức Hải đã đưa hợp đồng ra, nói: “Cháu xem thử đi, có điều kiện gì cũng có thể đề nghị, thứ này vẫn có thể sửa đổi.”
Khương Chi đọc chi tiết trên hợp đồng, sau khi đã xác nhận không có vấn đề gì mới nói: “Cứ thế này đi ạ. Chú Đức Hải cho người đến đo đạc diện tích đi!”
Khương Đức Hải sững sờ: “Cháu đã vẽ xong rồi hả?”
“Vâng.”
Khương Đức Hải lắc đầu cười, sau đó ông ấy mới gọi một thiếu niên đã từng được học hành chạy đi đo diện tích.
Lúc này Điền Hoán Mai lại rót nước đường đỏ mời Khương Chi, Tiểu Diệu và Tiểu Qua, bà ấy còn lấy bánh quy ra, cười ha hả trò chuyện với Khương Chi, không ngừng khen ngợi hai đứa bé xinh đẹp.
Trong bầu không khí vui vẻ thế này, thiếu niên được sai đi đo đất cũng đã quay về rồi.
Cậu ấy chạy rất nhanh, trên trán đã đổ đầy mồ hôi, về đến nơi và vừa nhìn thấy Khương Chi thì lập tức khiếp sợ, sau đó mới đưa tờ giấy đã ghi chép lại cho Khương Đức Hải: “Bí thư, cháu đo ra rồi, tổng cộng hơn ba trăm sáu mươi mét vuông.”
DTV
“Cái gì cơ? Hơn hơn ba trăm sáu mươi mét vuông hả?” Điền Hoán Mai lập tức nhảy xuống từ trên giường, trên mặt bà ấy cũng khó kìm nén được cảm xúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-222.html.]
Phải biết rằng nếu tính theo giá tiền mười đồng một mét vuông thì hơn ba trăm sáu mươi mét vuông cũng phải hơn ba ngàn sáu trăm đồng.
Với mức lương trung bình hiện nay là bốn mươi đồng một tháng mà nói, ba ngàn sáu trăm đồng là tổng thu nhập trong một năm của tất cả mọi người trong thôn này công lại mới được. Nếu chia số tiền này ra cho từng nhà, toàn thôn có hơn một trăm nhà, vậy một nhà ít nhất cũng được chia hơn mười đồng.
Đây cũng đâu phải con số nhỏ, một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, có thể nói đây chính là tâm trạng trong lòng Điền Hoán Mai hiện tại.
Khương Đức Hải cũng giật mình, ông ấy không còn rít tẩu t.h.u.ố.c lá nữa, hai mắt đã sáng rực, ông ấy nhìn Khương Chi: “Cháu gái à, cháu thật sự muốn mua một khu đất lớn như thế sao? Tính sơ cũng không ít tiền đâu, cháu trả nổi không?”
Khương Chi nâng mí mắt lên nhìn, một đôi mắt đẹp hiện ý cười: “Cháu làm phiền chú Đức Hải tính toán rõ ràng giúp cháu nhé!”
Khương Đức Hải đặt tẩu t.h.u.ố.c lá lên bàn, ánh mắt ông ấy nhìn Khương Chi cũng phức tạp, sau cùng mới cắn răng, vỗ xuống bàn, dựa theo giá tiền mười đồng một mét vuông tính ra giá tiền của mảnh đất có diện tích ba trăm sáu mươi bảy mét vuông.
Khương Chi cũng nhanh chóng đếm ba trăm sáu mươi bảy đồng, rút từ trong túi ra một xấp tiền rất dày khiến Điền Hoán Mai và thiếu niên chạy đi đo đất cũng phải há hốc mồm, họ chưa từng nhìn thấy người nào có thể lấy ra một lúc nhiều tiền thế này.
Khương Đức Hải cũng tự xưng đã từng thấy chuyện đời nhưng lúc nhận số tiền từ tay Khương Chi thì tay của ông ấy cũng run rẩy theo.
Ký tên lên hợp đồng mua đất, miếng đất kia lập tức thuộc về Khương Chi.
“Cháu cảm ơn chú Đức Hải.” Khương Chi nhìn hợp đồng trong tay mình, cô cong môi cười nói.
Khương Đức Hải cũng cười khổ lắc đầu: “Người dân trong thôn nên cảm ơn cháu mới đúng, nếu chia số tiền lớn này ra cho từng nhà thì mọi người cũng có thể được ăn thịt, cuộc sống đỡ vất vả phần nào. Cháu gái à, chú thay người trong thôn cảm ơn cháu”.
Điền Hoán Mai vô cùng hâm mộ nhìn Khương Chi, bà ấy hỏi: “Sau này cháu còn bán thịt kho nữa không? Thím rất muốn mua thịt kho cháu nấu.”
Khương Chi im lặng. Buôn bán thịt kho mới được nửa đường đã tiêu tan, sau này còn tiếp tục buôn bán thịt kho nữa không cũng khó mà nói trước.
Cô nói: “Chờ nhà đã xây xong đã, trước khi chưa xây nhà xong cháu cũng không có cách nào quay về để ở lại trong thôn.”
“Vậy mấy ngày nay cháu phải ở đâu? Hay là đến nhà thím ở đi! Đến lúc đó hai đứa nhỏ này còn có thể cùng đi học với Dược Tiến, như vậy thì tốt biết bao!” Điền Hoán Mai nhiệt tình nói, bà ấy nhiệt tình đến mức chỉ ước gì có thể lập tức buộc mình và Khương Chi lên chung một chiếc thuyền.
Điền Hoán Mai đã hoàn toàn được nếm trải ngon ngọt từ lần “hợp tác” với Khương Chi trước đó nên tất nhiên bà ấy cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
Khương Chi rủ mắt xuống, khách sáo nói: “Gần đây cháu có một số việc nên đều ở huyện Thấm, cháu cảm ơn ý tốt của thím.”
Điền Hoán Mai hơi thất vọng. Khương Đức Hải lập tức khoát tay nói: “Được rồi, bà cũng không cần phải nói nữa, Khương Chi muốn ở đâu thì ở đó, sao bà lại lảm nhảm nhiều như thế nhỉ?”
Nghe vậy, Điền Hoán Mai chỉ biểu môi mà không nói thêm gì nữa.
Nhưng cũng ngay lúc này, có một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài nhà của Khương Đức Hải, mà ngay sau đó là một loạt tiếng đập cửa “ầm ầm ầm” khiến tất cả mọi người trong này đều giật mình, Tiểu Diệu và Tiểu Qua cũng lập tức trốn ra sau lưng Khương Chi.
Điền Hoán Mai nóng tính, bà ấy lập tức chống nạnh lên, hô: “Chuyện gì vậy? Gõ cửa mạnh như vậy là muốn đập luôn cửa nhà tôi đúng không?”
Người ở bên ngoài nghe thấy thì khóc lóc, gọi: “Bí thư, thím Hoán Mai, không xong rồi!”
Điền Hoán Mai giật mình, bà ấy vội vàng chạy ra mở cửa, còn vừa chạy vừa la lên: “Cái gì mà không xong? Nói bậy bạ dọa người hả?”