Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 201
Cập nhật lúc: 2024-11-17 11:47:52
Lượt xem: 45
Vào những năm tám mươi, giá vé máy bay là năm mươi đến tám mươi đồng, tương đương với mức thu nhập một tháng của một gia đình công chức bình thường trong thị trấn, thành phố rồi.
Cô từng nghe người ta nói rằng, ngồi máy bay ở thời điểm này, còn được phát miễn phí t.h.u.ố.c lá Trung Hoa, rượu Mao Đài, nước khoáng chanh, coca cola và mặt hàng khác chỉ có ở những cửa hàng đặc biệt cao cấp.
Tưởng Nguyên Trinh cười khẽ: “Sao phải phiền phức như vậy chứ? Anh năm, không phải lát nữa anh cũng phải về Bắc Kinh sao? Em về chung với anh.”
Thi Liên Chu nhướng mí mắt, khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của anh không có quá nhiều biểu cảm, vẫn nhàn nhạt như cũ.
Anh nói với giọng trầm thấp: “Có cần tôi gọi điện cho mẹ cô, nhờ bà ấy đích thân đến đây đón cô không?”
Tưởng Nguyên Trinh nghe thấy giọng nói lạnh lùng cứng rắn không hề thương tiếc của anh thì cảm thấy vô cùng chua xót trong lòng.
Tưởng Nguyện Trinh bấm móng tay vào lòng bàn tay, một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta: “Vậy thì cũng không cần đâu.”
“Nhưng mà vị nữ đồng chí này, chẳng lẽ cô ấy sẽ cùng anh năm về Bắc Kinh sao?” Tưởng Nguyên Trinh đổi chủ đề, cô ta chuyển hướng chủ đề về phía Khương Chi.
Thi Liên Chu có chút không kiên nhẫn, anh lạnh lùng nói: “Tạ Lâm, đưa Tưởng tiểu thư đến ga xe lửa.”
Huyện Thấm không có sân bay, muốn đi máy bay thì phải đi tàu lửa đến thành phố Thanh.
Dưới thành phố Thanh có mười tám huyện, mặc dù không phồn hoa như Thượng Hải và Hồng Kông, nhưng đó cũng là một thành phố lớn nổi tiếng ở Hoa Quốc, đồng thời cũng là cơ sở nông nghiệp quan trọng của cả nước.
“Được!” Tạ Lâm rùng mình một cái.
Tạ Lâm đi về phía Tưởng Nguyên Trinh, người đang sững sờ tại chỗ, anh ấy nói với giọng nhàn nhạt: “Tưởng tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Tròng mắt của Tưởng Nguyên Trinh khẽ động, vẻ mặt cô ta đờ đẫn.
Tưởng Nguyên Trinh quay đầu nhìn Tiểu Qua và Tiểu Diệu đang ôm eo Khương Chi, sau đó lại nhìn Thi Liên Chu, anh vô cùng lạnh nhạt hờ hững, sắc mặt cô ta tái nhợt như tờ giấy, hai cánh tay vẫn luôn buông thõng ở hai bên người khẽ run lên, những cảm xúc cô ta đang kìm nén trong lòng bắt đầu sôi sục, có một loại cảm giác nghẹt thở.
Tưởng Nguyên Trinh không ngờ rằng, bọn họ có tình bạn lớn lên từ nhỏ, vậy mà Thi Liên Chu còn không chịu cho cô ta chút mặt mũi này.
Thi Liên Chu bắt chéo đôi chân dài, khuôn mặt góc cạnh giống như bị bao phủ bởi một lớp sương giá, cả người anh tràn ngập sự m.á.u lạnh vô tình.
Khương Chi tận mắt chứng kiến sự lạnh lùng vô cảm của anh, dường như cô còn nghe thấy tiếng trái tim Tưởng Nguyên Trinh tan vỡ.
Cô không cảm thấy thương hại Tưởng Nguyên Trinh, trong tiểu thuyết, đây chính là cách ứng xử thường ngày của Thi Liên Chu, anh không bao giờ tự làm khó bản thân, muốn làm gì thì làm, không kiêng nể gì cả, trong xương cốt không chỉ m.á.u lạnh vô tình, mà còn hơi điên.
Điểm này thật ra lại có phần giống với cô.
Không phải rất trùng hợp sao.
Cô cũng hơi điên.
Cuối cùng Tưởng Nguyên Trinh cũng không nói gì, ưỡn thẳng lưng, kéo hành lý rời đi.
Tạ Lâm đi theo sát phía sau.
Khương Chi nhìn theo bóng dáng lộ vẻ bối rối của cô ta thì có chút bùi ngùi.
Trong tiểu thuyết, Tưởng Nguyên Trinh có thể chịu gả cho người có thái độ lãnh đạm như Thi Liên Chu, loại nghị lực và sự nhẫn nại này thì người bình thường không thể so được, chỉ riêng điểm này mà nói đã khiến cô đã rất bội phục cô ta.
Đôi mắt cô lại đặt lên người của Thi Liên Chu.
Loại đàn ông tính tình vừa xấu xa vừa ngang ngược lại hơi điên này, nếu như ở kiếp trước, không chừng cả đời sẽ cô độc đến già, không ai có thể chịu nổi.
“Nhìn gì.” Thi Liên Chu nheo mắt lại, nói giọng lạnh lẽo.
Khương Chi giật giật khóe môi, nhìn đồng hồ tích tắc trên tường: “Chúng em đến đây tiễn anh, lúc nào anh đi?”
Thi Liên Chu khẽ nhắm mắt, cũng không tức giận cô không biết điều, ngón tay thon dài gõ lên sô pha, trong giọng nói lộ ra vẻ lười biếng và thờ ơ: “Tôi đói bụng rồi, đi nấu cơm đi.”
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-201.html.]
Khương Chi nhíu mày: “Giờ này ăn cơm gì chứ?”
Thi Liên Chu cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Tôi muốn ăn, lúc nào chẳng được.”
Tiểu Diệu nhìn anh, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Mẹ, anh cả có tính tình kém y như vậy, có phải giống ông ấy không?”
“Nhất định là vậy.” Tiểu Qua nghiêm túc gật đầu.
Lời nói của hai đứa nhỏ vừa thốt ra, xung quanh liền có một sự im lặng đến ngột ngạt.
Khuôn mặt tuấn tú của Thi Liên Chu trầm xuống.
Mí mắt Khương Chi giật giật, bất giác che Tiểu Diệu và Tiểu Qua ở phía sau, chuyển chủ đề hỏi: “Anh muốn ăn gì? Đã mua nguyên liệu nấu ăn chưa?”
Thi Liên Chu liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói không mặn không nhạt: “Tự xem làm đi.”
Khương Chi thở dài, cũng mặc kệ, dù sao cũng là “Tiệc chia tay”, nói: “Vậy anh trông bọn chúng đi.”
Thi Liên Chu nhíu mày thành chữ xuyên 川, kêu anh chăm sóc đứa nhỏ?
Anh thuận tay mở TV trong phòng khách, ngón tay thon dài ấn điều khiển từ xa, đổi đến kênh thiếu nhi của đài truyền hình Thành phố Hồng Kông, bên trong người dẫn chương trình phát thanh nhi đồng đang ê ê a a hát nhạc thiếu nhi.
Tiểu Diệu và Tiểu Qua nào đã từng xem TV chứ?
Những hình ảnh vô cùng thần kì được chiếu trên màn hình rực rỡ màu sắc chói lóa, lập tức thu hút sự chú ý của hai tên nhóc.
Khương Chi trừng mắt liếc nhìn Thi Liên Chu một cái, quả nhiên, đàn ông “Niệu tính” là không phân biệt được tuổi tác, tính cách.
Thi Liên Chu có vẻ không hề cảm thấy bất hợp lý chỗ nào, bắt gặp ánh mắt của Khương Chi, đôi môi hơi mỏng mím lại, còn rất vô tội mà nhướn đuôi lông mày: “Sao còn không đi làm cơm? Tôi đói rồi.”
Khương Chi vỗ trán, nhìn thấy Tiểu Diệu và Tiểu Qua xem hăng say, còn cùng nhau hát theo người dẫn chương trình thì cũng mặc kệ, xoay người đi vào bếp.
Thi Liên Chu hiển nhiên đã chuẩn bị từ sớm, tủ lạnh chất đống đủ loại nguyên liệu nấu ăn tươi mới.
Đây đúng là xem cô như nữ đầu bếp.
Khương Chi lục lọi một chút, định làm tôm nõn muối tiêu, cà tím tẩm gia vị, thịt lợn băm vị cá, món chính là cơm hấp cà chua.
Thập niên 80 thì đã có bếp ga để bàn tiện hơn nhiều so với đun bếp lò, chẳng mấy chốc, một bàn đồ ăn đủ sắc hương vị đều đã làm xong, một nồi đầy ắp cơm hấp cà chua, màu vàng óng của trứng chiên, mỗi một hạt cơm đều được phủ nước sốt, thơm nức đậm đà.
Cô bưng đồ ăn đặt lên bàn, gọi lớn: “Ăn cơm!”
Thi Liên Chu vứt tạp chí trong tay, đứng dậy đi về phía nhà ăn.
Tiểu Diệu và Tiểu Qua lại không nỡ rời mắt, nhìn chằm chằm vào phim hoạt hình trong TV.
Khương Chi nhíu mày, bước tới ngăn cản tầm mắt của hai người: “Hai đứa con, ăn cơm.”
“Mẹ……”
“Xem nhiều TV sẽ hỏng mắt.”
“Thật sao?” Tiểu Qua hét lên, cũng không đòi xem TV.
Tiểu Diệu kéo tay Khương Chi, lấy lòng cười: “Mẹ, chúng con không coi nữa.”
Khương Chi tắt TV, dẫn hai đứa vào nhà ăn, Thi Liên Chu đã múc một chén cơm hấp cà chua.
Anh cụp mi, cầm thìa thong thả ung dung ăn cơm, lúc thì lại bưng ly nước uống một ngụm, như đang thưởng thức bữa tiệc của vua chúa vậy, chứ không phải để lấp bụng đói.
Tiểu Diệu và Tiểu Qua mỗi người một chén nhỏ, ăn ngấu nghiến.