Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-11-14 22:04:11
Lượt xem: 34
Trong lúc người trong thôn bàn tán thì Khương Chi đã đi đến nhà bí thư Khương.
Khương Chi còn chưa kịp gõ cửa đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên cầm t.h.u.ố.c lá trong tay đi ra sân.
Ông ấy mặc áo choàng bông màu xanh đậm, trên đầu đội cái mũ mềm, mặt mày nghiêm nghị, rất có dáng vẻ của một người làm quan.
Khương Chi biết có lẽ người này chính là bí thư thôn Khương Gia, Khương Đức Hải.
Ở nông thôn vào thời này, các thôn dân đều tụ tập sống chung với dòng tộc của mình, bình thường người trong cùng một thôn đều có chung tổ tiên, quan hệ thông gia trải rộng, tuy đến ngày nay mối quan hệ dòng họ thân thích với nhau đã rất xa rồi nhưng trong xã hội thì vẫn được xem là người quen biết.
Gặp người ta phải nở nụ cười chào hỏi.
Khương Chi lên tiếng chào như đã quen: “Chú!”
Khương Đức Hải vừa nhìn thấy cô thì đầu đã đau nhức, thanh danh của người này quá kém, có thể nói là cực phẩm trong thôn này.
“Chú, trước kia là do cháu không hiểu chuyện nên mới gây phiền phức cho chú, lúc này cháu thật sự đã nhận thức sâu sắc những sai lầm của mình, vả lại cháu cũng có lòng hối cải. Cho nên cháu nghe Đản Tử nói Dược Tiến dạy học cho thằng bé, cháu đến đây để nói tiếng cảm ơn”.
Dứt lời, Khương Chi đưa thịt trong tay mình đến.
Khương Đức Hải muốn nói lời từ chối nhưng lời nói cứ nghẹn lại ở cổ họng, dù ông ấy là cán bộ trong thôn, tiền lương một tháng có thể cầm ba mươi đồng nhưng thỉnh thoảng chỉ có thể mua một cân thịt mỡ, rán lấy dầu để dành xào đồ ăn.
Thế nhưng miếng thịt trong tay Khương Chi lúc này vừa nạc vừa mỡ, nếu cắt lát mỏng xào với hẹ thì ngon biết mấy.
Chẳng phải duỗi tay cũng không đánh người đang cười sao?
Khương Đức Hải hút một hơi t.h.u.ố.c lá rồi dập đầu thuốc vào hàng rào trong vườn, ho khan một tiếng, nói: “Vào trong rồi nói.”
Khương Chi gật đầu, vâng một tiếng, sau đó kéo Đản Tử đi theo Khương Đức Hải vào nhà.
Nghe có tiếng động, vợ của Khương Đức Hải lại Điền Hoán Mai nhô đầu ra, vừa muốn mở miệng nói gì đó thì đã nhìn thấy Khương Chi đi sau lưng Khương Đức Hải, bà ấy không khỏi xụ mặt nói: “Sao ông lại dẫn cô ta vào trong nhà?”
Còn chưa đợi Khương Đức Hải nói chuyện, Khương Chi đã cười nói: “Thím, cháu nghe Đản Tử kể Dược Tiến dạy thằng bé viết chữ, hai năm qua, thím cũng nhét không ít khoai lang cho Đản Tử nên hôm qua cháu vừa lên thị trấn mua một cân thịt, hôm nay mang đến biếu chú thím.”
Đời trước Khương Chi đã lăn lộn trong thương trường biết bao lâu, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, phải nói rằng cô là người rất hiểu về việc tạo mối quan hệ.
Cô biết người bên ngoài thích nghe cái gì, trước khi đến đây cô cũng đã hỏi thăm tình hình với Đản Tử.
Điền Hoán Mai là người ở thôn bên cạnh, lúc còn trẻ thì gả cho Khương Đức Hải, sinh ra ba đứa con trai nên bà ấy rất hãnh diện, đến những năm 80 này, không chỉ Khương Đức Hải làm bí thư thôn mà chính bà ấy cũng là chủ nhiệm hội phụ nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-20.html.]
Có thể nói danh tiếng của hai vợ chồng rất cao, ở thôn Khương Gia này, lời nói của họ rất có trọng lượng.
DTV
Đáng tiếc, hai đứa con lớn của họ đã kết hôn và đều sinh con gái, chỉ có một mình con trai út là sinh được một đứa con trai duy nhất cho dòng tộc.
Trong lòng Khương Đức Hải và Điền Hoán Mai, Khương Dược Tiến chính là viên ngọc quý trong tay họ,
Cô mượn tiếng của Khương Dược Tiến để biếu thịt thế này sẽ không sai!
Quả nhiên, Khương Chi vừa nói xong, ánh mắt khó chịu của Điền Hoán Mai cũng dịu lại, tuy vẫn chưa thể nói là nhiệt tình nhưng vẫn chào đón Khương Chi vào cửa nhà mình, chỉ chốc lát sau, trên bàn còn xuất hiện ly nước nóng cho mẹ con họ.
Miệng Đản Tử ngọt cũng vội vàng nói tiếng cảm ơn.
Khương Đức Hải vẫn gõ đầu t.h.u.ố.c lá xuống bộp bộp, bây giờ nghe mấy lời Khương Chi khen cháu trai mình thì trong lòng đã thoải mái hơn.
Trước kia ông ấy lại không biết Khương Chi Tử là người có miệng mồm như thế.
Thời gian vẫn trôi qua.
Khương Chi thấy đã đến lúc rồi, cô vội nói ra mục đích thực sự mình đến đây hôm nay: “Chú, Dược Tiến học giỏi như vậy, Đản Tử rất hâm mộ, thằng bé này nói cũng muốn đi học như Dược Tiến, chú thấy thằng bé có thể đến trường trong thôn học không ạ?”
Không phải cô không nghĩ đến chuyện cho Đản Tử đến thị trấn học nhưng điều kiện hiện nay của cô quá kém, khó khăn lắm mới được bữa no bụng, mà trẻ nhỏ trong thôn vào huyện thành học cũng không thiếu các thủ tục phiền phức.
Nếu thật sự có thể đưa Đản Tử đến trường học, vậy cô có thể rảnh tay rảnh chân mà ra ngoài đi làm kiếm tiền, sau đó nhanh chóng chuyển đến trấn Đại Danh hoặc huyện Thấm.
Khương Đức Hải nghe Khương Chi nói thì cảm thấy rất hài lòng, vì cô đã hết lời khen ngợi và công nhận Khương Dược Tiến nhà ông ấy
Ông ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Hiện nay quy định trẻ con đến sáu tuổi mới được đi học nhưng vì người trong thôn của chúng ta không nhiều, cũng không có nhiều quy định khắt khe như thế nhưng cháu phải đóng đủ học phí và mua sách vở đầy đủ cho thằng bé là được.”
Nghe vậy Khương Chi thở phào nhẹ nhõm.
Khương Đức Hải đã mở miệng rồi, Đản Tử có thể đến trường đã thành công một nửa rồi, một nửa còn lại chính là vấn đề hộ khẩu.
Vì vậy cô cũng nói tiếp: “Chú, đến bây giờ Đản Tử cũng chưa có hộ khẩu, cháu đã đến đồn công an hỏi thăm thủ tục, họ nói phải phiền ủy ban thôn làm giúp cháu một giấy chứng minh sinh con ngoài giá thú. Chú cũng biết thanh danh của cháu thế nào rồi đó, chỉ sợ phải làm phiền chú một lần nữa.”
Khương Đức Hải ngẩng đầu nhìn cô, đến bây giờ ông ấy mới hiểu mục đích thật sự của cô.
Chẳng qua cô gái này đến đây tặng quà, nói mấy lời dễ nghe, ông ấy có nghiêm khắc hơn nữa cũng khó mà bác bỏ lời đề nghị của cô, huống hồ cũng chỉ làm một tờ chứng nhận mà thôi, với một người đứng đầu trong thôn như ông ấy mà nói thì chuyện này cũng không tính là khó.