Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-14 21:59:40
Lượt xem: 64
Bụng quặn đau vì đói, Khương Chi nhìn về phía lu nước, dùng gáo hồ lô múc một muỗng, ùng ục uống xuống bụng.
Uống nước, cuối cùng trong bụng cũng có vài thứ, cảm giác đầu váng mắt hoa được giảm bớt không ít.
Khương Chi lại nhìn xung quanh một lần nữa, sau khi nhìn thấy trên ly tráng men in chữ “Trương đồng chí và chiến hữu thân mật của mình là Lâm đồng chí kiểm duyệt đại quân” “Năm 1980” thì cả trái tim đều giống như bị thủng một cái lỗ lớn, bắt đầu có gió lạnh thổi vào bên trong.
Khương Chi ngây ngẩn cả người, tay cầm chặt cái ly tráng men, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Thì ra cô đã xuyên về thời quá khứ.
Thập niên 80 là một thời đại sinh trưởng dã man lại đầy sức sống, đây là một niên đại mà tất cả các giai tầng đều đang trở lên tốt đẹp, nông dân ăn no, tiền lương của công nhân tăng lên, người đọc sách thi đại học, thương nhân cũng có thể kinh doanh.
Trong đầu như cưỡi ngựa xem hoa mà xẹt qua đủ loại bầu không khí và sự tích ở thập niên 80.
Khương Chi chỉ cảm thấy bộ não thật vất vả mới giảm bớt lại bắt đầu đau nhức, tuy rằng thập niên 80 đã tốt hơn thập niên 60-70 rất nhiều, nhưng mà không thể nghi ngờ nó cũng hoàn toàn không thích hợp với một người đã từng hưởng thụ sự phồn vinh ở thế kỷ 21 giống như cô.
Vốn dĩ Khương Chi định kéo thân thể mệt mỏi về phòng nghỉ ngơi, nhưng cái bụng quay cuồng làm cô chỉ có thể cắn chặt răng. Nước không thể coi như cơm ăn, cô chỉ có thể căng da đầu đi ra căn phòng gỗ.
Không đợi cô đi ra cửa phòng thì đã bị đứa trẻ nhỏ gầy hài kia ngăn cản lại.
“Em tránh ra đã, để chị đi ra ngoài tìm chút thức ăn về, chắc là em cũng đói bụng rồi đúng không?”
Khương Chi duỗi tay muốn đẩy đứa nhỏ sang một bên, lại không nghĩ rằng đứa nhỏ này vóc dáng nho nhỏ nhưng sức lực lại không nhỏ, đứng ở cửa thế nhưng thật sự chặn đường đi của cô.
“Mẹ...Mẹ không thể đi ra ngoài.”
Ánh mắt của đứa trẻ có chút bướng bỉnh, cậu bé nhìn Khương Chi, cái miệng nhỏ mím chặt rốt cuộc lên tiếng.
Dứt lời, chung quanh là một mảnh yên tĩnh, Khương Chi và đứa bé kia mắt to trừng mắt nhỏ.
“Em, em vừa mới gọi chị là gì?”
Đầu Khương Chi nặng trĩu, đôi mắt nhắm lại té ngã trên mặt đất.
“Mẹ!”
……
“Đồ con hoang đáng chết! Đồ ăn nắm là loại như mày có thể ăn hả? Quả nhiên là cái đồ có mẹ sinh nhưng không có cha dạy, chỉ chuyên đi làm mấy chuyện trộm cắp, đi! Cùng tao đi tới đại đội! Cái đồ tay chân không sạch sẽ như mày cần phải bị phê bình giáo dục!”
Trong lúc ngủ mơ, Khương Chi cảm thấy mình nằm trong một đống bông ấm áp dễ chịu, trên bàn bày đầy thịt cá.
Nhưng bỗng nhiên có một tiếng gầm lên giận dữ làm cô bị ngã trở lại hiện thực.
Cô mở mắt ra, liền nhìn thấy đứa trẻ xanh xao vàng vọt lúc trước đang bị một người phụ nữ cũng có thân hình khô gầy lại cao lớn kéo đi ra ngoài, trên mặt người phụ nữ kia đều là sự tàn nhẫn, một đôi mắt có thể chọc ra một cái lỗ ở trên người đứa bé.
Đứa bé giãy giụa, trong tay thật cẩn thận che chở một cái đồ ăn nắm.
Trên thực tế, nói là đồ ăn nắm đều là khuếch đại, đó rõ ràng là một cái viên tròn làm từ vỏ trấu cộng thêm một ít vỏ cây, nhìn qua cực kỳ thô ráp, ăn cái này vào thì chắc cổ họng cũng vị vỡ mất.
Sắc mặt cậu bé đỏ lên, giống như một con sư tử nhỏ táo bạo gầm nhẹ: “Cái này không phải trộm, là bà ngoại cho tôi!”
“Mẹ nó! Đồ ăn trộm, trong miệng toàn là nói dối!”
Trong lúc lôi kéo, người phụ nữ kia duỗi tay muốn đi đoạt đồ ăn nắm trong tay đứa trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-2.html.]
Lúc này cậu bé hoảng sợ, trong mắt rưng rưng, đôi mắt to đen trong suốt như nai con kia lại không thể làm người phụ nữ này cảm động.
Trong giọng nói của cậu bé đều là khẩn cầu: “Dì cả, cầu xin dì, mẹ của cháu đã đói tới hôn mê, nếu như không ăn gì thì sẽ chết! Cái này thật sự không phải do cháu trộm”
“Phi! Cái đồ không biết xấu hổ kia c.h.ế.t cũng đáng đời, coi như đỡ phải liên lụy tới thanh danh của nhà tao!”
DTV
Giọng nói của người phụ nữ kia đều là sự chán ghét, lúc nói chuyện còn kéo đứa trẻ ra ngoài phòng.
“Không cho bà nói mẹ tôi như thế! Mẹ tôi không phải!”
Cậu bé lại giống như một chú mèo con bị bị dẫm phải cái đuôi, lập tức quay đầu đi kêu lớn, trong giọng nói thơ ngây còn có vài phần hung dữ, nghe không chỉ không dọa người mà ngược lại còn có vài phần đáng yêu.
“Bang!”
Một tiếng tát giòn vang làm Khương Chi bừng tỉnh,
Cô nhìn đứa trẻ bị đánh tới lảo đảo, đồng tử co rụt lại, ánh mắt cũng trầm xuống.
“Khốn nạn!”
Khương Chi đi xuống giường đất, đi tới kéo đứa trẻ ra sau mình, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của đứa trẻ, trong lòng là lửa giận mãnh liệt, ngẩng đầu, con ngươi như hàn băng b.ắ.n về phía người phụ nữ.
“Cô, nhìn cái gì mà nhìn!”
Khương Đào Hoa đối diện với con ngươi đen như mực của Khương Chi, trong lòng không nhịn được mà phát lạnh, tay cũng hơi run lên.
Giây lát, cô ta phục hồi tinh thần lại, sắc mặt đỏ lên, cô ta không nghĩ tới mình lại bị cái đồ giày rách không có liêm sỉ này dọa, trong lòng có sự nghẹn khuất nói không lên lời.
Khương Chi không nói gì, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Đào Hoa.
Đột nhiên, cô nâng cánh tay lên, bàn dừng ở trên mặt Khương Đào Hoa.
“Bang!”
Tiếng giòn vang quanh quẩn trong căn phòng tối tăm, làm Khương Đào Hoa bị đánh lùi lại hai bước.
Hành động này không chỉ làm Khương Đào Hoa bị dọa ngốc mà ngay cả đứa trẻ đứng phía sau Khương Chi cũng ngẩng đầu lên, miệng há to tới nỗi có thể nhét một quả trứng vịt vào, vẻ mặt khiếp sợ.
Bốn phía im ắng, thẳng đến một tiếng chó sủa vang lên mới đánh thức Khương Đào Hoa trong trạng thái khiếp sợ.
“A! Đồ tiện nhân đáng c.h.é.m ngàn đao này! Đồ giày rách không biết xấu hổ! Thế mà dám ra tay đánh tao?!”
Tiếng kêu bén nhọn của Khương Đào Hoa vang lên, trong miệng không sạch sẽ, hùng hùng hổ hổ, muốn đi tới đánh lại Khương Chi, vẻ mặt tàn nhẫn giống như nhìn thấy kẻ thù, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn thịt của Khương Chi.
“Mẹ cẩn thận!”
Đứa trẻ vừa thấy vậy liền lập tức muốn che ở trước mặt Khương Chi.
Khương Chi giữ chặt lấy đứa trẻ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Khương Đào Hoa, tùy ý cho cô ta xông tới, tới khi tay cô ta sắp đánh tới mặt mình thì cô mới giơ tay lên nắm chặt cổ tay của Khương Đào Hoa.
“A! Đau! Đau! Tiểu tiện nhân mau buông tay!”
Khương Đào Hoa gào lên thảm thiết như tiếng g.i.ế.c heo, tiếng hét kinh thiên động địa kia như có thể làm nóc nhà bị sụp đổ, cô ta chỉ cảm thấy cái tay giống như bị kim đ.â.m vậy, đau đớn nóng rát.
“Hiện tại biết đau rồi sao?”