Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 199
Cập nhật lúc: 2024-11-17 11:47:49
Lượt xem: 40
Thi Liên Chu hơi khựng lại, sau đó anh đưa tay bế cậu bé ra ngoài.
Cánh tay nhỏ nhắn của Tiểu Diệu ôm chặt lấy cổ Thi Liên Chu, thân hình nhỏ nhắn hơi cứng ngắc, đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh.
Tiểu Qua ghen tị nhìn Tiểu Diệu, cậu bé thở dài một hơi rồi chuẩn bị leo xuống xe.
Lúc này, một bàn tay thon dài lại duỗi về phía cậu bé.
DTV
Tiểu Qua bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu, cậu bé không nhịn được mà nhếch miệng cười một tiếng, không hề do dự mà ôm lấy cánh tay Thi Liên Chu, để cha bế mình.
Thi Liên Chu mỗi tay bế một cậu bé, anh quay đầu nhìn Khương Chi, anh nói với giọng điệu hơi giễu cợt: “Tôi ôm không nổi em đâu, tự mình đi đi.”
Khương Chi sửng sốt mất ba giây.
Mãi đến khi Tạ Lâm bật cười, khóe miệng cô mới giật giật, cô bước xuống xe.
Thi Liên Chu bế hai đứa nhỏ đi về phía căn nhà nhỏ kiểu tây, trong khi đó Tạ Lâm chịu trách nhiệm che ô cho bọn họ, về phần Khương Chi, như Thi Liên Chu đã nói, không có ai bế cô hay che ô cho cô, cho nên cô phải tự mình lấy một chiếc ô trong cốp xe để che mưa cho mình.
Bên kia, Tưởng Nguyên Trinh đứng dưới mái hiên nhìn Thi Liên Chu đang từ từ đi đến gần, đầu óc cô ta giống như mất hết chức năng.
Cô ta đứng đó im lặng như một cái cây, không hề nhúc nhích, đôi mắt xinh đẹp như nước mùa thu ngơ ngác nhìn Thi Liên Chu và hai đứa nhỏ trong tay anh, khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời trắng bệch như giấy, nhất thời không thể phản ứng được.
Tạ Lâm đi theo phía sau, anh ấy nhìn Tưởng Nguyên Trinh với ánh mắt đồng tình.
Tưởng Nguyên Trinh bám lấy Ngũ gia nhà bọn họ nhiều năm như vậy rồi, không biết đã khiến bao nhiêu thế gia ở Bắc Kinh chế giễu cô ta, đồng thời cũng khiến danh tiếng của nhà họ Tưởng khó nghe hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng, cô ta ngay cả một hớp canh còn chưa uống được mà đã bị người khách nhanh chân giành lấy Ngũ gia trước rồi.
Đúng là mỗi người đều có số mệnh riêng mà.
Nếu như anh ấy phải nói, thì đồng chí Khương ở phía sau mới là người lợi hại thật sự, cô ấy có thể ngủ chung với Ngũ gia ngay dưới mí mắt của anh ấy, đồng thời còn sinh ra được bốn đứa con trai nữa, chậc, năng lực hành động này của Khương Chi, cho dù Tưởng tiểu thư mượn thêm năm cái chân nữa cũng đuổi theo không kịp.
Thi Liên Chu dẫn đầu ôm đứa nhỏ đi vào trong nhà, Tạ Lâm đóng ô lại, anh ấy không thể làm ngơ Tưởng Nguyên Trinh, cho nên anh ấy thấp giọng nói: “Tưởng tiểu thư, cô có muốn vào nhà trú mưa hay không? Tôi đi xách hành lý giúp cô.”
Đôi mắt của Tưởng Nguyên Trinh lóe lên, cô ta tỉnh táo lại.
Vừa định mở miệng nói chuyện thì cô ta đã nhìn thấy Khương Chi cầm ô đi xuyên qua màn mưa.
Chỉ cần liếc nhìn một cái, Tưởng Nguyên Trinh đã cảm nhận được một cảm giác nguy cơ mãnh liệt, cùng với một tia hận ý và chán ghét không thể giải thích được.
Tưởng Nguyên Trinh đè nén cảm xúc dâng trào, bắt đầu đánh giá Khương Chi.
Khương Chi ăn mặc bình thường, nhưng lại có đôi mắt hạnh và đôi môi hình trái tim, mái tóc đen dài được tết thành bím, tùy ý để bên vai trái, lộ ra cần cổ trắng nõn duyên dán, dáng người quyến rũ với những đường cong mê người.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt lạnh lùng của Khương Chi va chạm với đôi mắt thù địch của Tưởng Nguyên Trinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-199.html.]
Tạ Lâm bị kẹt ở giữa, anh ấy cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán từ từ chảy xuống.
Anh ấy thầm hối hận vì sao lúc nãy không đi theo mấy cha con Thi Liên Chu vào nhà, đỡ mất công phải cảm nhận bầu không khí sắc bén đến mức yên tĩnh như thế này.
Đột nhiên, Tưởng Nguyên Trinh nở một nụ cười nhàn nhạt, cô ta bước về phía trước hai bước, vẻ mặt hào phóng đoan trang không chê vào đâu được: “Xin chào, tôi là Tưởng Nguyên Trinh, thanh mai trúc mã của Thi Liên Chu. Cô là ai?”
Khương Chi nghe thấy cô ta tuyên bố chủ quyền, khóe môi cô hơi cong lên: “Mẹ của con trai Thi Liên Chu.”
Tưởng Nguyên Trinh nắm chặt nắm tay, đôi mắt ửng đỏ, sự đau đớn hiện lên trong đôi mắt của cô ta.
Lúc nãy khi Tưởng Nguyên Trinh nhìn thấy hai đứa nhỏ, cô ta cũng đã có phán đoán trong lòng, với tính tình của Thi Liên Chu, ngay cả cháu trai, cháu gái ruột thịt mà anh cũng không chịu bế, chứ đừng nói đến những đứa nhỏ xa lạ đột nhiện xuất hiện?
Rốt cuộc là chuyện xảy ra khi nào vậy?
Khương Chi đánh trúng mục tiêu bằng một đòn.
Khương Chi nhìn cơ thể cứng đờ, gần như không thể đứng vững của Tưởng Nguyên Trinh, cô bình tĩnh cong khóe môi nói: “Tưởng tiểu thư, nếu như cô không có gì để nói, vậy thì tôi vào trong trước đây, hai đứa nhỏ còn đang đợi tôi.”
Vừa dứt lời, cô đã nhấc chân muốn đi vào.
Tưởng Nguyên Trinh tự nhận mình là một người phụ nữ biết kiềm chế cảm xuất rất giỏi, nhưng khi gặp những chuyện liên quan đến Thi Liên Chu thì cô ta lại không thể ung dung bình tĩnh, tự nhiên hào phóng được nữa.
Cô ta mím môi, giơ tay ngang cửa, vừa đúng lúc chặn Khương Chi ở cửa, cô ta nhìn Khương Chi với ánh mắt sắc bén, quét từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Đồng chí Khương này, chưa kết hôn với đàn ông mà đã có thai, đây chính là giáo dục của nhà cô đó à? Hay là nói, cô nghĩ rằng mình có thể dựa vào khuôn mặt này để gả cho Thi Liên Chu?
Trong lòng Tưởng Nguyên Trinh tràn ngập sự tức giận và không cam lòng, mặc dù cô ta đã miễn cưỡng kìm nén lại, nhưng mà khi nói chuyện vẫn thể hiện cảm xúc của bản thân.
Cô ta đã yêu người đàn ông kia mười năm và luôn tràn đầy tự tin sẽ có được anh, nhưng hiện thực đã giáng cho cô ta một đòn nặng nề.
Thi Liên Chu và đứa nhỏ, đó là những thứ cô ta tha thiết mong mỏi có được, thế mà lại bị người phụ nữ không biết ở đâu ra này có được dễ như trở bàn tay, đây thực sự là một sự mỉa mai lớn đối với cô ta!
Tạ Lâm nghe thấy lời nói Tưởng Nguyên Trinh, môi anh ấy mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn rụt cổ, chạy vào trong màn mưa để xách hành lý, nếu cứ tiếp tục đứng ở đây, muốn giúp ai cũng khó
Một người trợ lý như anh ấy, tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện giữa những vị đại Phật này, bởi vì rất dễ bị vạ lây.
Khương Chi mỉm cười, con ngươi đen láy quét qua khuôn mặt ghen tị của Tưởng Nguyên Trinh, cô nhẹ giọng nói: “Tôi không có cha mẹ dạy dỗ, còn chuyện tôi có thể dựa vào khuôn mặt này để gả cho Thi Liên Chu hay không, cũng không phải cô nói là được, ít nhất thì tôi còn có một khuôn mặt này mà, phải không?”
Trong khi nói, cô còn giơ tay lên và dùng những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gò má của mình.
“Cô!” Tưởng Nguyên Trinh tức giận đến mức mặt mày xanh mét.
Tạ Lâm xách hành lý trở lại, anh ấy nhìn trái nhìn phải, lau mồ hôi trên trán rồi bình tĩnh nói: “Hai vị nữ sĩ, chúng ta vào nhà trước đi, hôm nay Ngũ gia của chúng tôi phải về Bắc Kinh, không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây như vậy đâu.”
Khương Chi để chiếc ô tựa vào cửa, rồi thong dong bước vào nhà.