Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 194
Cập nhật lúc: 2024-11-17 11:47:40
Lượt xem: 37
Chủ cửa hàng cũng không thèm quan tâm đến cảm xúc của các khách hàng nhỏ.
Cô ta dùng máy tính nhiệt tình tính toán số tiền, sau đó cười nói: “Đồng chí, một bộ quần yếm kết hợp với áo sơ mi bên trong hết 48 đồng, cô mua bốn bộ thì tổng tiền là 192 đồng, bỏ số lẻ đi, đưa tôi 190 đồng là được.”
Khương Chi cũng không mặc cả, lấy tiền ra đưa cho cô ta.
Bà chủ vui vẻ cất tiền đi, còn tiện tay lấy từ trong ngăn kéo ra mấy viên kẹo đưa cho ba anh em Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua, nói: “Ba anh bạn đẹp trai, lần sau lại đến cửa hàng có dì nhé, chắc chắn đều là sẽ có quần áo theo phong cách Tây phù hợp với mấy đứa, dì cũng mời mấy đứa ăn kẹo!”
Hổ Tử liếc nhìn bà chủ một cái, hầm hừ quay đầu lại, cũng không nhận kẹo, trong miệng lại lẩm bẩm nói: “Còn không bằng giảm giá thêm chút nữa đi”.
Cậu bé cũng không phải là dưa vẹo táo nứt gì cũng có thể dễ dàng bị thu mua như vậy.
Tiểu Diệu im lặng đi đến bên cạnh Khương Chi, nắm lấy tay cô, lúc này làm sao cậu bé còn có tâm trạng để ăn kẹo chứ?
Tiểu Qua khẽ mím môi, nhìn Hổ Tử, sau đó lại nhìn Tiểu Diệu, do dự một lúc mới đi đến bên cạnh Khương Chi, cũng không cầm lấy kẹo trong tay bà chủ cửa hàng.
Bà chủ cửa hàng có chút xấu hổ cất kẹo đi.
Khương Chi gật đầu chào hỏi cô ta một cái, sau đó dắt theo mấy đứa trẻ rời khỏi cửa hàng quần áo trẻ em kia, tiếp tục đi mua giày mới.
Hổ Tử cực kỳ có cá tính mà chọn giày thể thao màu trắng, Tiểu Diệu và Tiểu Qua không có yêu cầu gì về trang phục, cho nên đều chọn giống Hổ Tử. Sau khi thay đổi một diện mạo mới, mấy cậu nhóc giống như những chú chim nhỏ được lột bỏ lớp vỏ màu xám, toàn bộ khí chất trên người đều rực rỡ hẳn lên.
Sau khi rời khỏi khu bán quần áo, Khương Chi nhìn các quầy bán đồ ăn vặt nóng hổi bên đường, nói: “Hôm nay chúng ta ăn cơm ở ngoài nhé?”
Trời cũng tối rồi.
Mấy đứa trẻ không phản đối, trước đây bọn chúng chưa bao giờ có cơ hội được ăn ở bên ngoài.
Trước khi Khương Chi kịp quyết định ăn gì thì ánh mắt Tiểu Qua đã dính vào chiếc xe đạp Đại Giang hiệu Phoenix 28, nói chính xác hơn là quầy bán kẹo bông ở bên cạnh chiếc xe đạp.
Bên cạnh quầy bán kẹo bông có rất nhiều trẻ em, tất cả đều mang vẻ mặt thèm thuồng nhìn những chiếc kẹo bông xốp mềm trắng được cắm ở trên kệ.
Khương Chi nhếch môi, kéo mấy đứa trẻ lại gần, chủ quán là một ông lão lớn tuổi.
Cô hỏi: “Ông ơi, bao nhiêu tiền một cây kẹo bông?”
Trên mặt ông lão nở nụ cười hiền hậu, giơ ngón tay ra dấu ‘ba’, nói bằng giọng địa phương huyện Thấm: “Một cây 3 hào!”
Khương Chi nhìn bốn đứa trẻ, cười nói: “Vậy bán cho cháu bảy cây đi.”
“Bảy cây?” Ông lão kia sửng sốt, sợ lỗ tai mình nghe không rõ, lại xác nhận lại: “Thật sự muốn mua bảy cây kẹo sao?”
Khương Chi trực tiếp lấy ra 2 đồng 1 hào đưa cho ông ấy.
Ông lão cầm lấy tiền, nụ cười trên mặt càng vui vẻ hơn, ông ấy khéo léo bắt đầu làm kẹo bông, chỉ bằng một thìa đường trắng nhỏ có thể tạo ra một chiếc kẹo bông to hơn đầu người.
Chỉ một lát sau, kẹo bông đã được làm xong.
Hổ Tử cầm trong tay cây kẹo bông trắng như tuyết, cảm nhận được ánh mắt ghen tị của đám trẻ xung quanh thì trong lòng cậu bé cảm thấy cực kỳ đắc ý.
Khương Chi đưa mấy cây kẹo bông còn lại cho Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua, dịu dàng nói: “Đi tặng kẹo bông cho các bạn đi.”
Sau khi nghe xong lời này của cô, ánh mắt của đám trẻ tụ tập xung quanh lập tức bừng sáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-194.html.]
Tiểu Diệu và Tiểu Qua nghe lời mẹ, đưa mấy cây kẹo bông còn thừa cho các bạn nhỏ không quen biết, nghe được lời ‘cảm ơn’ của những bạn nhỏ đó, trong lòng cả hai anh em đều cảm thấy có một loại cảm giác thỏa mãn đến kỳ lạ.
Chia sẻ, vốn dĩ chính là một điều cực kỳ vui vẻ.
Hổ Tử có chút kinh ngạc liếc nhìn về phía Khương Chi, cái cân vốn đã nghiêng trong lòng cậu lại càng nghiêng thêm, cậu bé cảm thấy có lẽ cậu nên thay đổi thành kiến ban đầu của mình về người mẹ này, người mẹ bây giờ của cậu không phải là người mẹ độc ác mà cậu biết trước kia nữa.
Nghĩ như vậy, Hổ Tử lập tức cười toe toét, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Ánh mắt của Khương Chi có chút kỳ lạ nhìn về phía Hổ Tử đang cười nhăn nhở, cô hoàn toàn không đoán được suy nghĩ trong lòng của đứa con trai lớn này, người mẹ ‘độc ác’ là cô đã quyết tâm sửa đổi sai lầm trong quá khứ, một lần nữa cải tà quy chính, mà nhóc con này cũng rất vui khi nhìn thấy sự thay đổi như vậy.
Sau khi ăn kẹo bông xong, bốn mẹ con tiếp tục đi dạo phố.
Về phần bữa tối, sau khi Khương Chi hỏi ý kiến của ba đứa trẻ, cuối cùng chọn một quán mì thịt bò.
Quán nhỏ, không có mặt tiền hay biển hiệu gì, chỉ bày vài chiếc bàn ở khoảng đất trống ven đường.
Khương Chi gọi với vào trong: “Ông chủ, cho bốn bát mì thịt bò!”
“Được! Lập tức có!”
Ông chủ lập tức lớn tiếng đáp lại, rồi cầm lấy cuộn mì trên chiếc bàn trắng, kéo ra, sau đó cho những sợi mì trắng như tuyết vào nồi, nấu chín, sau đó vớt ra để vào bát lớn, rồi đổ một thìa nước sốt thịt bò màu đỏ vào trong, lại rắc hành lá và rau mùi lên trên.
Một bát mì thịt bò thơm nức đã ra lò.
Thời đại này, một bát thịt bò rất đầy đặn, trong bát có mấy miếng thịt bò, giá của một tô mì như vậy cũng chỉ có 6 hào.
Tất nhiên, mức giá này vẫn là một mức giá rất xa xỉ đối với những người lao động bình thường có mức lương không cao.
DTV
Sợi mì dai giòn, mấy đứa trẻ húp xì xụp ăn cực kỳ nhiệt tình, sau đó húp hết nước trong bát, ăn đến bụng no căng, chuyến mua sắm hôm nay cũng đến hồi kết thúc.
Khương Chi vươn tay lau nước súp dính trên khóe miệng của Tiểu Qua, nói: “Chúng ta quay về bệnh viện nhé?”
Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều không phản đối, nhưng mà Hổ Tử lại cọ xát đôi giày trắng mới tinh của mình, ánh mắt đảo quanh, Khương Chi thấy vậy thì nhìn về phía cậu nhóc, lúc này cậu mới mất tự nhiên nói: “Con, con có thể quay lại nhà máy thép được không?”
“Hả? Anh cả, anh không quay về với bọn em sao?” Trong giọng nói của Tiểu Qua tràn đầy sự mất mát.
Tiểu Diệu cũng cau mày.
Hổ Tử bị hai đứa em trai nhìn chằm chằm như vậy, có chút ngượng ngùng gãi tai: “Ừ, à, anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Chuẩn bị cái gì?” Tiểu Qua có chút khó hiểu.
Khương Chi vẫn bình tĩnh nhìn Hổ Tử, trên môi nở nụ cười, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé nói: “Được, mẹ đưa con về nhà máy thép, đợi bao giờ Tiểu Diệu ra viện, con cùng mẹ và các em quay trở về thôn Khương gia nhé?!”
Hổ Tử nhìn vào ánh mắt tràn đầy ý cười của cô, bĩu môi, ậm ừ hai tiếng, sau đó quay đầu đi không trả lời.
Khương Chi cũng không thèm để ý thái độ này của cậu nhóc, sau khi ra khỏi phố Kiến Thiết liền vẫy một chiếc xe taxi.
3 đứa trẻ leo lên xe, chiếc xe taxi lao vút về phía nhà máy thép.
……