Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 190
Cập nhật lúc: 2024-11-17 11:47:33
Lượt xem: 52
Tuy cô có lòng muốn chen lên làm vợ cả nhưng lúc này sự nghiệp của cô còn đang bận rộn, làm sao còn lo đến chuyện chạy đến thủ đô được? Huống hồ nhà họ Thi nhiều người phức tạp, mỗi người một suy nghĩ, thật sự dễ dàng bước vào nhà họ Thi sao?
Cô không cho rằng một người phụ nữ nông thôn như mình có thể dựa vào mấy đứa bé mà gả cho Thi Liên Chu.
Thi Ninh Chu nhìn Khương Chi, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Nhà họ Thi là gia đình thế nào? Có người phụ nữ nào không muốn mượn lấy cành cao này để một bước lên trời?
Nhưng người phụ nữ này lại nằm ngoài dự đoán của anh ấy, cô có thể không không bị ảnh hưởng bởi phú quý ngập trời và nói ra lời từ chối thế này, điều này cũng không giống một người phụ nữ tầm thường không có kiến thức, vì vậy có thể thấy được ngoài nhan sắc, cô cũng có điểm không giống những người khác.
Nhưng nhớ đến Thi Liên Chu cũng là người luôn không theo lẽ thường, vì vậy anh ấy cảm thấy điều này rất bình thường.
Nếu cô thật sự chỉ là một cô gái nông thôn sinh sống ở một nơi nhỏ bé thì có thể lọt vào bắt Thi Liên Chu sao?
Rốt cuộc anh ấy có nên thông báo chuyện này với người trong nhà họ Thi không nhỉ?
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, một loạt những suy nghĩ đã lướt qua đầu Thi Ninh Chu.
Thi Liên Chu đã cắt ngang mạch suy nghĩ của anh ấy, giọng nói của anh lạnh lùng: “Anh cũng đã ăn cơm rồi, vẫn nên đi trước đi!”
Thi Liên Chu nhìn anh ấy một cái, trái lại anh ấy chỉ nhìn Khương Chi nói: “Em dâu, nếu đã tìm được đứa bé rồi, vậy anh quay về trấn Đại Danh đây. Em yên tâm, chuyện bắt cóc này cứ giao cho anh hai là được, nhất định bọn họ không thoát được tội đâu.”
Khương Chi mỉm cười, rất biết nghe lời lên tiếng: “Vậy em cảm ơn anh hai.”
Thi Liên Chu nhìn sắc mặt cô vẫn ung dung, bình tĩnh, hoàn toàn không bị lão hồ ly Thi Ninh Chu áp chế, trái lại còn có thể bình tĩnh đánh thái cực quyền với Thi Ninh Chu thì trong mắt anh không nhịn được đã lóe hào quang, môi hồng mỏng cũng hơi cong lên.
Thi Ninh Chu cười khổ, lắc đầu, rồi rời khỏi bệnh viện.
Khương Chi tiễn anh ấy ra cửa, cô quay đầu nhìn Thi Liên Chu còn ngồi trên ghế sô pha: “Uống trà không?”
“Được.” Sự lạnh lùng thường ngày của Thi Liên Chu dường như đã giảm bớt, lúc đôi mắt hẹp dài nhìn người khiến cô cảm thấy có chút lưu luyến, cộng thêm vẻ ôn hòa.
Khương Chi kéo hộc tủ ở đầu giường ra, lấy ta một túi lá trà, đây là trà An Thiên Tứ mang đến khi trở lại bệnh viện trông chừng Tiểu Qua và Tiểu Diệu giúp cô, trên túi trà còn có dòng chữ “nhà máy gia công lá trà Minh Châu”.
Trong phòng bệnh không có trà cụ nên Khương Chi tạm dùng cốc tráng men, tiện tay pha ra hai cốc.
Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua đã ăn cơm no nê, ba anh em châu đầu cùng một chỗ thì thầm to nhỏ gì đó, sau đó lúc Tiểu Qua lấy con ếch xanh bằng sắt ở góc tường đến thì ba anh em đã bắt đầu so tài, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh của Thi Liên Chu và Khương Chi bên này.
Khương Chi nâng cốc trà lên, uống vào hai ngụm nhỏ, hỏi: “Xử lý mấy người bắt cóc Hổ Tử kia thế nào rồi?”
Ngón tay Thi Liên Chu đang vuốt ve cốc trà, giọng điệu thờ ơ: “Không ra được nữa.”
Anh không nói tỉ mỉ nhưng với những từ này, Khương Chi vẫn biết được, sợ rằng quãng đời còn lại của ba kẻ bắt có Vương Bằng Phi, Vương Tông Phường và Thái Nhiên sẽ phải sống trong tù.
Đây chính là sức mạnh của quyền thế, chỉ cần hơi vận hành là có thể lập tức quyết định số phận của một con người.
Khương Chi trầm ngâm một lúc, nặng nề hỏi: “Cẩu Tử thì sao? Có tin tức gì không?”
Thi Liên Chu ngước mắt nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: “Bắt được một đường dây nhưng hơi phức tạp.”
Khương Chi bắt đầu lo lắng, bàn tay cầm cốc trà siết chặt đếm mức đốt ngón tay cũng trắng bệch.
“Yên tâm đi, sẽ tìm được thôi.” Thi Liên Chu mím môi, giọng điệu rất bình tĩnh nhưng kèm theo đó là sự khẳng định rất chắc chắn khiến người khác không thể chất vấn.
“Ừm.” Khương Chi khẽ ừm một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-190.html.]
DTV
Trong thoáng chốc hai người chỉ nhìn nhau mà không nói gì.
Thi Liên Chu uống một ngụm nước trà, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Khương Chi: “Ngày mai tôi quay về thủ đô rồi.”
Khương Chi giật mình, ngẫm nghĩ câu nói này của anh, rất lâu sau đó cô mới chớp mắt, thử thăm dò anh: “Em đưa mấy đứa bé đến tiễn anh nhé?”
Mắt thấy sắc mặt Thi Liên Chu có dấu hiệu càng âm u hơn, cô lập tức chặn lại: “Bao giờ anh trở lại đây?”
Lông mày cau chặt của Thi Liên Chu khẽ buông lỏng, anh chỉ liếc nhìn cô mà không trả lời.
Thế nhưng Khương Chi vẫn có thể phát hiện trong ánh mắt thâm thúy kia như có ý cười, lúc này cô suy nghĩ đến điều gì đó: “Có phải ở thủ đô có rất nhiều cô gái đẹp không?”
Nghe cô hỏi, đuôi lông mày của Thi Liên Chu hơi nhếch lên, anh càng hứng thú nhìn cô.
Khương Chi vén một vài sợi tóc rối bên tai mình, hùng hồn nói: “Em nghe người ta nói các cô gái thủ đô ăn mặc rất thời thượng, còn có tóc uốn rất thịnh hành, thật sự khác một trời một vực với những cô gái nông thôn chúng em, không biết có phải thật không?”
Đột nhiên Thi Liên Chu khẽ cười một tiếng nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt mà thôi.
Biểu cảm trên mặt anh rất nghiền ngẫm, giống như vừa mới nghe được một câu chuyện cười rất hài hước.
Đôi mắt đẹp của Khương Chi nhắm lại, đột nhiên cô cũng không còn hứng thú thăm dò này nữa rồi.
Con người Thi Liên Chu không theo lẽ thường, anh chưa bao giờ để ý đến lời người khác, lúc nào cũng trong dáng vẻ vô cùng nhạt nhẽo, cười như không cười kia thật sự giống như đang chê cười người ta.
Cô muốn trêu ghẹo anh nhưng mức độ khó khăn của việc này vô cùng cao.
“Phụ nữ nông thôn sao?” Giọng điệu của Thi Liên Chu vẫn thờ ơ như trước đó nhưng trên gương mặt lạnh lùng lại ẩn chứa ý cười.
Khương Chi nhìn chằm chằm vào lá trà xanh đang nổi lên trong cốc trà mà không muốn để ý đến anh nữa.
Giọng nói của Thi Liên Chu trầm tháp mà rất có từ tính: “Tôi cũng không biết mấy cô gái thủ đô có đẹp hay không nhưng tôi chắc chắn em rất xinh đẹp.”
Đột nhiên nghe lời khen ngợi của anh, Khương Chi sững sờ trong chốc lát, cô ngạc nhiên đánh giá anh nhưng rốt cuộc cũng không nói câu “anh uống lộn thuốc rồi à” ra khỏi miệng.
Bầu không khí giữa hai người ấm áp hơn không ít, giống như quay lại khoảng thời gian hai người gặp nạn ở thôn Diêu Gia.
Thi Liên Chu rút một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi áo khoác ra, đưa cho cô, giọng nói không mang nhiều cảm xúc: “Em nhận cái này đi!”
Khương Chi nhìn cái thẻ nằm trên bàn, đuôi mắt hơi nhếch lên, đáy mắt cũng có ý cười: “Phí nuôi dưỡng sao?”
Thế nhưng Khương Chi hoàn toàn không có cảm giác bị người ta vung tiền ra sỉ nhục mình, nói thế nào thì ba đứa nhỏ cũng là con của Thi Liên Chu, chuyện anh trợ cấp phí nuôi dưỡng cũng là điều hiển nhiên, pháp luật cũng thừa nhận, nếu cô đẩy số tiền này ra mới là kẻ ngu.
Mí mắt Thi Liên Chu hơi nâng lên, mặt vẫn không có gì thay đổi: “Mật mã là sáu số một.”
“Được, đợi lát nữa em sẽ dẫn mấy đứa bé đi mau đồ.” Khương Chi vừa nói vừa không khách sáo nhận lấy thẻ ngân hàng.
Khương Chi “không khách sáo” khiến trong đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu như tỏa ra ánh sáng.
Môi mỏng của anh hơi cong lên, giọng nói trầm thấp, cực kỳ mang tính chất trêu chọc: “Chờ em chuẩn bị xong, tôi sẽ lập tức đưa em về đại viện.”
Nghe Thi Liên Chu nói lời này, trong mắt Khương Chi có sự thay đổi rất nhỏ.
Lời này của anh mang ý anh không những thừa nhận thân phận của mấy đứa bé, sẵn lòng để chúng nhận tổ quy tông mà còn thừa nhận thân phận của cô sao. Thân phận này cũng không phải mẹ của mấy đứa bé mà là… Người yêu của anh?
Khương Chi còn chưa nghĩ ra cách tấn công mục tiêu thì mục tiêu đã ném vũ khí, đầu hàng cô rồi.