Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:18:31
Lượt xem: 30
Khương Chi còn chưa bước vào cửa đã bị chặn lại, người chặn cô lại chính là quản lý phân xưởng.
Người quản lý hét lên: “Kỹ thuật viên Cận, sao anh có thể dẫn người ngoài vào phân xưởng của chúng ta chứ? Điều này là trái quy định!”
Sắc mặt của Cận Phong Sa tối sầm lại, anh ấy đẩy quản lý: “Con trai tôi bị mất tích rồi, sao tôi có thể quan tâm nhiều như vậy chứ?”
Khương Chi cau mày, cô ngăn Cận Phong Sa lại, sau đó cô nói với người quản lý: “Xin hãy giúp tôi tìm Vương Bằng Phi, Vương công, tôi nợ ông ta một khoản tiền, cho nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây để trả nợ, anh xem thử ông ta có thời gian gặp tôi hay không.”
Quản lý sửng sốt, khó hiểu nói: “Cô là ai vậy?”
Anh ta không nghĩ rằng Vương công của xưởng luyện thép bọn họ lại là người sẵn sàng cho người khác vay tiền.
Khương Chi lùi lại một bước, bình tĩnh nói: “Anh chỉ cần chuyển lời này cho ông ta là được rồi, ông ta biết tôi là ai.”
Thấy quản lý không nhúc nhích, Cận Phong Sa thúc giục: “Đây là chuyện lớn, anh đi nhanh đi!”
Người quản lý không vui trợn mắt nhìn Cận Phong Sa, anh ta chắp tay sau lưng rồi lững thững bước đi, cũng không biết có phải anh ta đi chuyển lời hay không.
Cận Phong Sa không hiểu, anh ấy cũng hơi nghi ngờ: “Vương Bằng Phi nghe thấy lời này thật sự sẽ ra ngoài sao?”
Khương Chi cau mày liếc anh ây một cái: “Anh dẫn đường, tìm chỗ nào ít người mà đi, chúng ta trực tiếp đi tìm Vương Bằng Phi.”
“A?” Cận Phong Sa nhất thời không kịp phản ứng.
“Ngu ngốc!” Khương Chi cau mày, nghiến răng nghiến lợi chửi một câu, cô cũng không để ý đến Cận Phong Sa mà đi theo quản lý phân xưởng.
Trong lòng Vương Bằng Phi có quỷ, hôm nay ông ta sẽ không gặp cô.
Cô chỉ có thể tìm cơ hội lén lút đến gặp ông ta, nếu làm như vậy thì ông ta sẽ không còn e ngại nữa, một số lời nói cũng dễ dàng nói ra hơn.
Trong xưởng có rất nhiều người, có người để ý đến Khương Chi, chẳng qua là không có quản lý phân xưởng ở đây nên bọn họ đều tưởng cô là nữ công nhân mới tới, còn thảo luận chuyện rốt cuộc là khu xưởng nào có nữ công nhân mới xinh đẹp như vậy.
Mặc dù Cận Phong Sa bị mắng nhưng anh ấy cũng không dám nói gì mà vội vàng đuổi theo Khương Chi.
“Kỹ thuật viên Cận, anh không đi cùng cảnh sát sao? Sao anh lại quay lại đây?”
“Kỹ thuật viên Cận, con trai anh ổn chứ? Đã tìm thấy thằng bé chưa?”
“Anh nghe tôi nói này, dù sao Hổ Tử cũng không phải là con ruột của anh mà, mất tích rồi thì thôi vậy.”
“. . .”
Trên đường đi luôn có công nhân chặn Cận Phong Sa lại nói chuyện mà làm cản trở đường đi của anh ấy.
Cận Phong Sa vốn đang cảm thấy hoảng loạn trong lòng, nhưng khi anh ấy lại nghe thấy mấy chữ “không phải con ruột” thì một cơn lửa giận bùng lên, anh ấy hoàn toàn không khống chế được nắm đ.ấ.m của mình, trực tiếp vung thẳng nắm đ.ấ.m vào mặt người nói.
“Ôi, đánh người kìa! Sắp đánh c.h.ế.t người rồi!”
Một số công nhân ngăn cản đánh nhau, có người hoảng hốt hét lên, còn có người đang sử dụng máy móc, phân xưởng đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Khi gân xanh trên cổ Cận Phong Sa từ từ biến mất, anh ấy ngước mắt lên thì không biết Khương Chi đã đi đâu rồi.
Khương Chi đi theo người quản lý phân xưởng suốt cả chặng đường, giữa đường cô còn lấy trộm một bộ đồ của công nhân xưởng luyện thép ở trên máy móc.
Bên trong phân xưởng của xưởng luyện thép rất lớn, quanh co ngoằn ngoèo, cuối cùng người quản lý cũng đi đến một văn phòng rộng rãi và sáng sủa.
Khương Chi đứng sau chậu cây xanh lớn đặt ở cửa, cô ẩn mình trong bóng tối, lắng nghe động tĩnh ở bên trong. Chẳng bao lâu, giọng nói hơi dầu mỡ của Vương Bằng Phi vang lên trong văn phòng: “Có chuyện gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-180.html.]
Quản lý nịnh nọt nói: “Anh Vương, ngoài cửa có một người phụ nữ tìm anh, cô ấy nói rằng nợ tiền anh cho nên đến để trả tiền!”
Anh ta chỉ là quản lý cấp cơ sở, cho nên ngày thường phải lấy lòng lãnh đạo thì mới có thể giữ chắc công việc này, Vương Bằng Phi không chỉ là một công nhân cấp tám, mà anh trai Vương Bằng Lỗi của ông ta còn là lãnh đạo của bộ phận tài chính, có rất nhiều người trong xưởng đều muốn lấy lòng hai anh em họ.
“Phụ nữ? Nợ tiền tôi?” Vương Bằng Phi hơi khó hiểu.
“Đúng vậy, cô ấy còn rất xinh đẹp nữa đó!” Vẻ mặt của quản lý hơi ám muội.
“Xinh đẹp? !” Giọng nói của Vương Bằng Phi trở nên cảnh giác, ông ta đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chiếc ghế gỗ cọ xát vào sàn nhà phát ra tiếng vang chói tai, đủ để lộ ra sự hoảng loạn trong lòng ông ta.
Người quản lý không hiểu tại sao, còn tưởng rằng mình hiểu sai ý, cho nên lắp bắp nói: “. . . Đúng, đúng vậy. . . Xinh đẹp đó. . .”
Sắc mặt Vương Bằng Phi lúc xanh lúc đen, ông ta kéo ghế ra rồi đi tới đi lui trong văn phòng, suy nghĩ một lúc, ông ta quyết định đánh con bài phòng thủ, xua tay, sốt ruột mà nói: “Nói cô ta về đi!”
Ngoài cửa, vẻ giễu cợt chợt hiện lên trên khuôn mặt của Khương Chi.
“Không muốn gặp tôi sao? Không muốn lấy tiền nữa à?” Khương Chi vén mấy sợi tóc trên gò má ra sau tai, chậm rãi đi vào trong văn phòng, rõ ràng giọng nói của cô rất dịu dàng, nhưng biểu cảm trên mặt lại vô cùng lạnh lùng và hung tợn, giống như một con sói cái bị mất con non vậy.
Lời này vừa nói ra, Vương Bằng Phi liền rùng mình, mỡ trên mặt ông ta giật giật.
Ông ta nhìn về phía cửa theo phản xạ, vừa nhìn thấy Khương Chi thì tròng mắt của ông ta run lên, nhưng ông ta phản ứng lại rất nhanh, cười tủm tỉm nói: “Thì ra là đồng chí Khương, hôm nay sao cô có thời gian đến gặp tôi vậy? Bộ quần áo cô đang mặc trên người là...?”
Người quản lý cũng sửng sốt, anh ta không vui mà nói: “Tôi đã nói với cô rồi mà, người ngoài như cô không được phép vào trong xưởng, sao cô không nghe chứ? !”
Khương Chi cười như không cười mà nhìn Vương Bằng Phi, lạnh lùng nói: “Ồ? Tôi không đến được à? Vương tiên sinh, anh thật sự không cần tiền sao?”
Vương Bằng Phi vì sợ hãi mà bất giác thở dốc, gợn sóng trong đáy lòng đã cuồn cuộn như biển lớn.
DTV
Khương Chi biết nhanh như vậy sao?
Vương Bằng Phi cười gượng một tiếng, giả vờ như không hiểu cô đang nói gì: “Cô nợ tôi bao nhiêu tiền vậy? Tôi không biết.”
“Ồ, vậy thì con trai tôi. . .”
Khương Chi vừa mới nói mấy lời này thì đã bị Vương Bằng Phi cắt ngang.
Ông ta chống một tay lên bàn, rồi dùng tay kia chỉ vào người quản lý đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vẻ mặt âm trầm nói: “Anh, đi ra ngoài trước đi, đóng cửa lại!”
Người quản lý sửng sốt một lúc, rồi lập tức cúi đầu bước ra ngoài.
Nhất thời, chỉ còn Khương Chi và Vương Bằng Phi ở trong văn phòng.
Vương Bằng Phi lập tức rũ bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả, cơ thể mập mạp của ông ta ngã xuống ghế, ông ta cười lạnh nhìn Khương Chi: “Tôi đã đánh giá thấp cô rồi, vậy mà cô lại tìm đến chỗ tôi nhanh như vậy.”
Khương Chi không đề cập đến chuyện của Hồ Tử, mà chậm rãi đi đến bàn làm việc của Vương Bằng Phi.
Ngón tay thon dài trắng nõn của cô nhẹ nhàng vuốt ve mặt bàn phủ lớp vải nhung màu xanh lá, trên bàn có một khung ảnh, trong đó có hình Vương Bằng Phi và một người đàn ông mập mạp giống như ông ta, có lẽ đó chính là anh trai Vương Bằng Lỗi của anh ta.
Ngoài khung ảnh, trên bàn còn có điện thoại có dây, tách trà tráng men và hai chậu cây kim tiền nhỏ.
“Thật đúng là sự bày trí xa hoa mà.” Khương Chi tặc lưỡi.
Vương Bằng Phi bối rối trước một loạt hành động của cô, nhưng nhìn ngón tay thon dài, khuôn mặt xinh đẹp và vòng eo thon thả của Khương Chi, đôi mắt bé tin hin như hạt đậu xanh của ông ta không nhịn được tỏa ra ánh sáng không an phận.
Ông ta đột nhiên cười nói: “Khương Chi, cô là một người thông minh, tôi rất ngưỡng mộ cô. Có một số chuyện không cần tôi phải nói nhiều nữa đúng không? Cô muốn đòi lại con trai cũng được thôi, nhưng phải xem cô làm như thế nào đã.”
Nói xong, ông ta ung dung tựa lưng vào ghế, dùng ngón tay thô béo của mình để lau khóe miệng một cách tục tĩu.