Giọng  của bà Tú cũng vang lên: “Sao cô  nhiều lời như thế? Đi nấu cơm !” 
 
“Hứ, chẳng  con cũng vì gia đình  ? Mẹ giúp Khương Chi Tử  thì  cái rắm gì chứ? Cô  còn  để ý đến chính , lẽ nào còn quan tâm đến đứa nhỏ ? Bây giờ mỗi nhà chỉ thu hoạch  một ít lương thực, thêm một miệng ăn thì   chúng  chịu ?” 
 
Giọng  của  phụ nữ trung niên  kích động, hầu như  hề kiêng kỵ Đản Tử còn  trong nhà. 
 
Bà Tú tức giận : “Cô lớn tiếng như thế  gì? Bà già  còn  điếc . Chẳng  Khương Chi Tử  đưa một hào năm  ?  cũng  đưa tiền đó cho cô , giữa trưa Đản Tử ăn bánh màn thầu còn  chia một nửa cho Vượng Ca ăn, cô còn  thế nào nữa?” 
 
“Cái … Chuyện    giống ?” 
 
Nghe bà Tú ,  phụ nữ cũng  chột  nhưng giọng điệu vẫn bất mãn như . 
 
Ánh mắt Khương Chi lạnh lùng. Cô gõ cửa, giọng  trong nhà cũng im bặt. 
 
“Ai đó?” Người phụ nữ lớn tiếng hỏi. 
 
“Là , Khương Chi Tử,  đến đón Đản Tử về nhà.” 
 
Khương Chi  lên tiếng, trong nhà lập tức vang lên tiếng hưng phấn: “Là  của cháu,  cháu về !” 
 
Trong lòng Khương Chi cũng mềm . 
 
Rất nhanh  đó, cửa   mở ,  mở cửa là một  phụ nữ trung niên, dáng  cao lớn, vạm vỡ, mặc áo bông vá víu nhiều chỗ, giữa hai đầu lông mày mang khí thế hung dữ, xem  cũng   một  dễ đối phó. 
 
Khương Chi  những lời    xuất phát từ miệng  . 
 
Khương Quế Phân lườm Khương Chi,   mở miệng châm chọc cô vài câu thì ánh mắt   chằm chằm đến tiếng thịt  tay Khương Chi. 
 
Thời đại , thịt chính là món hàng xa xỉ với nhiều gia đình, chỉ đến ngày lễ tết gì đó mới  ăn chút thịt. 
 
Lúc  Đản Tử cũng chạy , ôm chân Khương Chi,   buông tay, : “Mẹ, cuối cùng  cũng về đến !” 
 
Khương Chi duỗi tay vuốt đầu Đản Tử,  đó ánh mắt  về phía bà Tú đang   tấm ván nhỏ, ôn hòa : “Bà Tú,  phiền bà trông nom Đản Tử giúp cháu, cháu cố tình mua thịt  biếu bà, bà tuyệt đối đừng khách sáo với cháu.” 
 
Vừa  cô  đưa miếng thịt qua. 
 
Bà Tú còn  mở miệng lên tiếng thì Khương Quế Phân   : “Cô cũng quá khách sáo ! Chúng  là hàng xóm, giúp đỡ  cũng là chuyện nên , cô còn khách sáo đưa thịt đến thế !” 
 
Vừa , bà   vội vàng đưa tay nhận miếng thịt trong tay Khương Chi. 
 
Chỉ đến dịp đón tết nhà họ mới  ăn thịt, thường ngày Vượng Ca  ngừng đòi ăn thịt nhưng bà  cũng chỉ  thể dỗ dành. Bây giờ thì  , vô duyên vô cớ   một miếng thịt thế ! Lẽ nào Khương Chi Tử  uống lộn thuốc? Trước đây cô    rộng rãi thế ? 
 
“Thím,  mấy lời, thím  thể  với  nhưng để Đản Tử  thấy thì    lắm, thím thấy đúng ?” 
 
Khương Chi  theo ý bà , cô mặc kệ bàn tay Khương Quế Phân nắm chặt dây gai cột miếng thịt nhưng Khương Chi vẫn  chịu buông tay, cô chỉ im lặng  chằm chằm bà , mở miệng chỉ trích  hề nể nang, như   cô   thấy những lời  . 
 
Nghe  sắc mặt Khương Quế Phân cũng lúc trắng lúc xanh. 
DTV
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-18.html.]
Nếu là  , nhất định bà  sẽ mắng chửi Khương Chi Tử một hồi nhưng bây giờ bắt  tay ngắn, cắn  miệng mềm*, bà  sợ một cân thịt sắp đến miệng  chắp cánh bay mất, vì  đành ngậm kín miệng như vỏ sò. 
 
*Bắt  tay ngắn, cắn  miệng mềm: Ý  nhận  lợi ích từ  khác thì  thể giải quyết sự việc một cách khách quan . 
 
Khương Chi buông tay , để mặc Khương Quế Phân lấy . 
 
Cô  tiếp tục để ý đến Khương Quế Phân nữa, chỉ  đầu  về phía bà Tú vẫn   tiếng nào, cô khách sáo : “Hôm nay cháu thật sự   phiền bà, bây giờ cháu đón Đản Tử về,  quấy rầy   dùng cơm. Đản Tử, chào bà Tú !” 
 
Đản Tử vội vàng : “Cháu chào bà Tú.” 
 
Hai  con tạm biệt bà Tú xong thì rời . 
 
Đản Tử  về đến nhà  thấy bên trong ngôi nhà tối mờ đầy tràn đồ vật lạ. 
 
Cậu bé chăm chú  chúng, ánh mắt hết sức tò mò, dường như trong ngôi nhà   từng  đồ vật mới gì  mua về. 
 
Tâm trạng của Khương Chi cũng   ảnh hưởng bởi những lời Khương Quế Phân    đó, cô lấy xâu kẹo hồ lô trong chậu tráng men mới mua , vì là mùa đông lạnh lẽo nên xâu kẹo   chảy đường, vẫn còn dáng vẻ như lúc mới mua. 
 
“Này,   hứa sẽ mua cho con.” 
 
Khương Chi xé lớp bao bên ngoài xâu kẹo, đưa kẹo hồ lô cho Đản Tử. 
 
Đản Tử phấn khích nhận lấy, vui mừng : “ là kẹo hồ lô , giống kẹo hồ lô Khương Dược Tiến  ăn như đúc.” 
 
Cậu bé  dứt lời  đưa xâu kẹo đến gần miệng Khương Chi, vui vẻ : “Mẹ ăn  !” 
 
Trong lòng Khương Chi  ấm áp, cô cũng cắn một miếng, tiếng lớp kẹo bao xung quanh  vỡ   giòn tan, lớp kẹo mỏng lập tức vỡ tan trong miệng, trong khoang miệng là vị chua của trái cây, hòa tan với vị ngọt của đường,  ngọt  chua,  khác gì tâm trạng của cô lúc . 
 
“Mẹ, ngon ?” Đản Tử mong chờ  Khương Chi, cẩn thận hỏi. 
 
Khương Chi vươn tay, vuốt mũi  bé,  : “Cực kỳ ngon! Đản Tử ăn hết  còn   nhé!” 
 
Đản Tử  do dự nhưng vẫn vui vẻ gật đầu,  bé cắn từng miếng, cẩn thận cắn, nhai kỹ cho đến hết một quả, giống như  thưởng thức cho hết hương vị của kẹo hồ lô. 
 
“Đản Tử ăn  ,    cơm tối.” 
 
Khương Chi  xong thì mang hết đồ mới mua hôm nay  bếp, cô  tranh thủ trời vẫn còn sáng mà  cho xong cơm tối. 
 
Cô sắp xếp tất cả đồ vật xong, lấy  một cân thịt ba chỉ, cắt thành từng lát, ướp gia vị , trộn đều. 
 
Hôm nay  quá muộn , nếu  món thịt kho thì quá mất thời gian, vì  cô định  món bún thịt, chưng lên với cơm. 
 
Lúc Khương Chi tham gia dã ngoại thám hiểm, cô thường  tự   cơm, dần dần cũng tự rèn luyện khả năng nấu nướng. 
 
Không bao lâu , gạo   vo sạch sẽ, cô trộn chung với bún thịt  cho  nồi chưng. 
 
Thừa dịp thời gian rảnh, cô cho thêm củi  bếp, tiện tay lấy một  nguyên liệu mới mua hôm nay  như rau xanh, củ cải trắng, khoai tây, khoai sọ và bí đao,  chúng vẫn vô cùng tươi mới.