Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 177

Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:18:26
Lượt xem: 21

Trong tiểu thuyết, vì những chuyện bi thương mà mấy anh em Tiểu Qua đã trải qua, cộng thêm chuyện anh g.i.ế.c c.h.ế.t nguyên chủ khiến Thi Liên Chu có chút thương hại bọn nhỏ, nhưng mà loại thương hại này được đặt trong tính cách lạnh lùng bạc bẽo của anh thì lại không thể hiện được mấy phần thương yêu và quan tâm đến mấy đứa nhỏ.

Người mà Thi Liên Chu dành nhiều tâm huyết nhất để bồi dưỡng chính là Tiểu Diệu, một đứa nhỏ bị khiếm khuyết cả về thể chất lẫn tinh thần.

Đáng tiếc, không có tác dụng.

Bây giờ Thi Liên Chu không đón mấy đứa nhỏ đi ngay lập tức, là bởi vì anh có chút thích cô, đồng thời anh cũng tin lời cô, rằng cô sẽ không làm hại đến bọn nhỏ, nhưng việc cô muốn dựa vào mấy đứa nhỏ để có được thiện cảm của Thi Liên Chu thì rõ ràng là không có tác dụng gì.

Suy cho cùng, mọi chuyện đã phát triển đến mức này rồi, rất khó nói rõ chuyện trong lòng Thi Liên Chu thì rốt cục cô quan trọng hơn hay mấy đứa nhỏ quan trọng hơn.

Nếu so sánh giữa con trai ruột và một người phụ nữ “tạm thích”, nếu như là người bình thường, chắc chắn sẽ không đặt hai bên ngang nhau để so sánh, bởi vì chuyện này chẳng có gì để so sánh cả.

Tuy nhiên, chính vì đối phương là Thi Liên Chu, cho nên mới có cách nói như vậy.

Cảm xúc của anh quá ít ỏi, đồng thời anh cũng rất keo kiệt trong việc chia sẻ chúng cho người khác.

Người giống như Thi Liên Chu có thể thiêu đốt người khác chỉ bằng một chút cảm xúc, nhưng nếu như nói có tình cảm sâu đậm, vậy thì chưa chắc.

Có phải cô cần phải đến tìm Thi Liên Chu rồi kể cho anh nghe chuyện mình tương tư anh hay không?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì khóe miệng Khương Chi nhếch lên, cô cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Cô lắc đầu rồi nằm xuống giường, thả trôi suy nghĩ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

. . .

Buổi sáng đầu xuân, không khí như được lọc sạch và trong lành lạ thường.

Khương Chi mua nguyên liệu rồi đi đến căng tin.

Chị gái trong căng tin vừa nhìn thấy cô đã nhiệt tình chào hỏi: “Em gái, sao mấy ngày này cô không đến đây vậy?”

Điều cô ấy không nhắc đến chính là, mấy hôm nay cô ấy không được ngửi mùi thức ăn Khương Chi nấu cho nên cảm thấy không quen, một số người khách còn hỏi thăm cô ấy, nói rằng bánh bọn họ ăn lần trước rất ngon miệng, khi nào căng tin mới bán món đó.

Khương Chi cười cười: “Tôi về quê một chuyến.”

Sau khi chị gái trong căn tin hiểu rồi thì gật đầu, cô ấy nói: “Cô dùng nhà bếp đi.”

Khương Chi gật đầu, bữa sáng cô làm món tiểu long bao, canh trứng và hai chén sữa gừng nhỏ.

Cô quay lại phòng bệnh rồi dùng chìa khóa mở cửa, Tiểu Diệu và Tiểu Qua vẫn đang ngủ say.

Hôm qua hai đứa nhỏ chạy nhảy suốt ngày không ngừng nghỉ, cho nên hai cậu bé đều ngủ rất say, Khương Chi cũng không gọi bọn nhỏ dậy, cô ngồi trước ghế sô pha ăn sáng, tiểu long bao có vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng, nước súp đậm đà thơm nức mũi, còn có mùi gừng thoang thoảng nữa.

Khỏi phải nói, tay nghề của cô rất xuất sắc, mùi thơm của bánh bao tỏa ra, rồi từ từ lan tỏa khắp phòng.

Tiểu Qua đang ngủ thì trở người, cậu bé ngẩng đầu hít mấy hơi, mơ mơ màng màng nói: “Thơm quá.”

Tiểu Diệu đang ngủ ngon lành lại bị mùi hương này đánh thức.

Hai cậu bé vô cùng khó khăn mà rời khỏi giường, Khương Chi cảm thấy buồn cười, cô múc nước cho hai đứa nhỏ, sau khi hai cậu bé rửa mặt đánh răng xong thì bọn họ cùng ngồi ăn bữa sáng thơm phưng phức.

Tiểu long bao có nhân thịt mỡ nạc xen kẽ, canh trứng có màu vàng cam, được trang trí bằng hành lá xắt nhỏ, rất ngon và hợp khẩu vị.

Sau khi hai anh em Tiểu Qua ăn xong thì lại uống thêm một bát sữa gừng thơm dịu, ấm dạ dày ấm người, đúng là một bữa sáng khiến hai cậu bé vô cùng vui vẻ.

Tiểu Qua lười biếng nằm trên sô pha, cậu bé sờ cái bụng căng phồng, thở dài: “Mẹ, đồ ăn mẹ nấu ngon quá đi, con sắp béo như Khương Dược Tiến mất rồi.”

Nhắc đến Khương Dược Tiến, Tiểu Qua liền thở dài, cậu bé khá nhớ người bạn nhỏ này.

Khương Chi đặt tay lên bụng Tiểu Qua rồi xoa xoa, cô nhìn ra được suy nghĩ của cậu bé nên nói: “Mấy ngày nữa chúng ta sẽ về nhà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-177.html.]

“Vâng!” Tinh thần của Tiểu Qua lập tức trở nên phấn chấn, cảm xúc đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Tiểu Diệu ăn uống rất nho nhã, cho dù cậu bé đã no cũng sẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không nằm lăn lộn.

Cậu bé liếc về phía Khương Chi, nhẹ giọng nói: “Mẹ, khi nào chúng ta đi gặp anh cả?”

Khương Chi nhìn thời gian, bây giờ đã là chín giờ sáng, cô nói: “Giờ này chắc cuộc thi mới vừa bắt đầu thôi, con đợi thêm lát, buổi trưa chúng ta sẽ đến đó.”

“Được ạ.” Vẻ mặt Tiểu Diệu có chút không vui.

Khương Chi khẽ cười, cô cúi đầu sờ đầu đầu cậu bé.

Cô còn chưa bỏ tay ra khỏi đầu Tiểu Diệu, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa rất mạnh, đồng thời giọng nói lo lắng của An Thiên Tứ cũng vang lên: “Khương Chi, mau mở cửa! Đã xảy ra chuyện rồi!”

Khương Chi siết chặt tay, cô nhanh chóng đứng dậy mở cửa.

Cửa vừa mở ra, không chỉ có An Thiên Tứ mà còn có Cận Phong Sa đứng ở phía sau anh ấy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Chi dần dần tối lại, ánh mắt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Hồ Tử sao thế?”

Sắc mặt của Cận Phong Sa tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt anh ấy, đồng tử không ngừng chuyển động, dáng vẻ của anh ấy giống như sợ hãi quá mức, một người đàn ông cao lớn cường tráng như anh ấy lại có dáng vẻ này, thì biết ngay là chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.

An Thiên Tứ không thể trông cậy vào Cận Phong Sa, cho nên anh ấy nhanh chóng nói: “Hôm nay giáo viên trường viên chức dẫn học sinh đến quảng trường văn hóa của huyện để tham gia thi đấu kéo co với những trường khác, Hổ Tử đi vệ sinh, mọi người quay đầu lại thì thấy cậu bé đã biến mắt rồi, đến lượt cậu bé thi đấu mà cậu bé vẫn không xuất hiện”.

Đầu của Khương Chi ong một tiếng, người cô cũng loạng choạng.

Vào những năm 1980, có rất nhiều người bắt cóc các bé trai.

Khương Chi thở ra một ngụm trọc khí, cô đè những suy nghĩ thoáng qua trong đầu xuống rồi bình tĩnh nói: “Thiên Tứ, làm phiền anh chăm sóc Tiểu Diệu và Tiểu Qua, Cận Phong Sa, đưa tôi đến nơi Hồ Tử mất tích!”

An Thiên Tứ cau mày, anh ấy muốn đi theo, nhưng anh ấy cũng biết bây giờ không thể nào đi theo được.

Trong lòng Cận Phong Sa rối bời, anh ấy qua loa ừ một tiếng.

“Tôi lái xe đến đây, anh lái xe được không?” An Thiên Tứ giơ chìa khóa xe trong tay lên, lại hỏi Cận Phong Sa.

Cận Phong Sa ngơ ngác lắc đầu.

Khương Chi nắm lấy chìa khóa, cô và Cận Phong Sa vội vàng rời khỏi bệnh viện.

An Thiên Tứ sửng sốt một chút, anh ấy cố gắng đè xuống sự bất an trong lòng rồi xoay người đi vào phòng bệnh, Tiểu Diệu và Tiểu Qua ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha, hai anh em nhìn thấy Khương Chi rời đi, nhưng cũng không khóc lóc hay làm ồn ào, chỉ là khuôn mặt đáng yêu của hai cậu bé trắng bệch.

Môi Tiểu Qua mấp máy, cậu bé bất an quơ quơ bàn tay nhỏ: “Thầy giáo An, có phải anh cả có chuyện gì rồi không?”

Tiểu Diệu nhìn thẳng vào An Thiên Tứ, đồng tử gần như mất đi tiêu điểm.

Cậu bé chợt nhớ đến lúc cậu bé đang ở xưởng chế biến thịt, chị gái Tôn Kiều Kiều bị người ta dẫn đi, còn có anh hai, cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì về anh ấy, chẳng lẽ người anh cả khó lắm mới tìm lại được, còn đồng ý theo bọn họ cùng nhau về nhà cũng mất tích rồi sao?

Thấy bọn nhỏ sợ hãi, An Thiên Tứ miễn cưỡng cười: “Không sao đâu, lát nữa anh cả của mấy em sẽ trở lại thôi.”

DTV

Sẽ trở lại sao?

Anh ấy không chắc chắn.

Khi đứa nhỏ ở trường công nhân viên chức trong nhà máy bị mất tích, người đầu tiên gọi điện thoại báo cho cha mình chính là anh ấy, bởi vì lúc đó anh ấy cũng đang có mặt ở hiện trường.

An Thiên Tứ biết con trai cả của Khương Chi đang ở xưởng luyện thép, cho nên anh ấy đã cố ý đến quảng trường xem đứa nhỏ, quả thực trông cậu bé rất giống với Tiểu Qua, nhưng sau khi biết được sự thật về thân thế của mấy anh em Tiểu Qua thì anh ấy chợt nhận ra rằng đứa nhỏ ở xưởng luyện thép giống với Thi Liên Chu nhiều hơn.

Anh ấy lập tức đến quảng trường văn hóa của huyện, nhưng không tìm thấy manh mối gì.

Loading...