Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:18:20
Lượt xem: 43
Cận Phong Sa nhìn hai người họ một lượt, chỉ cảm thấy cái đầu mình cũng căng ra.
Khương Chi lạnh lùng nhìn hai người họ bày trò, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Cô bước lên mấy bước, hơi khom lưng, mắt nhìn thẳng Hổ Tử: “Trong nhà con có thêm hai “vị phật lớn” thế này, với tính tình của con, con có thể chịu được sao? Về với mẹ đi! Con nhìn Tiểu Diệu xem, đứa nhỏ này kéo lấy cơ thể bị phỏng của mình chạy đi tìm con, con muốn để em ấy thất vọng sao?”
Tính tình Hổ Tử bướng bỉnh, rất khác người bình thường, vì vậy cô cũng không áp dụng chính sách lôi kéo.
Khương Chi vừa dứt lời, Tiểu Diệu gật đầu không ngừng, ánh mắt trông mong nhìn Hổ Tử.
Tiểu Qua ở bên cạnh hát đệm theo, cậu bé hơi tức giận nói: “Anh cả, bây giờ lòng dạ của anh cũng quá độc ác rồi, anh ba còn muốn đến tìm anh, mỗi lúc trời tối xuống thì anh ấy đều đau đến mức không thể ngủ được mà anh cũng không biết, anh không phải anh cả của em nữa rồi.”
Sắc mặt Hổ Tử trắng bệch, đôi tay nhỏ siết chặt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
“Anh cả?” Tiểu Diệu vẫn trông chờ nhìn Hổ Tử.
Hổ Tử lại giống như con lừa bướng bỉnh mà mười con trâu cũng không kéo đi được, cậu nhóc nói: “Các người mau về đi, anh phải đi ngủ sớm, ngày mai trong trường còn có cuộc thi kéo co, chờ qua cuộc thi này rồi nói sau.”
“Thi kéo co sao?
“Thi kéo co?”
Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều ngạc nhiên, khi họ còn bé đã từng nhìn thấy những học sinh trong trường tiểu học ở trong thôn thi kéo co.
Khóe miệng Hổ Tử hơi kéo lên, cười nói: “Ừ.”
Đôi mắt đẹp của Khương Chi hơi híp lại. Cô cũng biết đến cuộc thi kéo co này, lúc mới tìm đến xưởng luyện thép này, sở dĩ cô có thể thuận lợi đi vào cũng vì Thái Nhiên và Hình Phương muốn mua đồ dùng học tập từ chỗ của cô làm phần thưởng cho cuộc thi kéo co, nhưng không biết vì sao cô luôn cảm thấy Hổ Tử hơi kỳ lạ.
Cận Phong Sa cũng nhíu mày.
Anh ấy nhìn Hổ Tử, cảm thấy nhóc con này có gì đó không đúng nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào thì không nói rõ được.
Thi kéo co?
Cận Phong Sa chợt nhớ đến lần trước, khi anh ấy nhắc đến chuyện mình sắp kết hôn, nhóc con này cũng nói là chờ cuộc thi kéo co kết thúc. Trong đầu Cận Phong Sa chợt lóe lên một suy nghĩ, anh ấy vừa muốn nói chuyện thì đã nghe giọng bà Anh nói trước: “Con trai, chúng ta mau về nhà thôi, buổi tối trời lạnh, cơ thể này của mẹ không chịu được đâu.”
Trong phút chốc Cận Phong Sa ném suy nghĩ trong đầu kia đi, anh ấy gật đầu nói: “Con… Đồng chí Hồng Mai, làm phiền cô đưa mẹ tôi về trước.”
Dư Hồng Mai cắn môi, giận dỗi nhìn Cận Phong Sa, lại liếc mắt nhìn Khương Chi, trong mắt đầy vẻ đề phòng, thế nhưng khi đối diện với ánh mắt của Cận Phong Sa thì cô ta lại khôi phục lại thái độ như ban đầu, giọng nói dịu dàng: “Được, vậy em đi trước. Anh Phong Sa, em chờ anh trở lại.”
Đừng hỏi lời cô ta nói ra miệng có bao nhiêu cảm giác ngây ngấy.
Khương Chi khó chịu nhíu mày.
Hổ Tử cũng cúi đầu xuống, chờ cho Dư Hồng Mai và bà Anh đi rồi, nhóc con mới lên tiếng: “Lão Cận, chúng ta cũng trở về đi!”
Tiểu Diệu kéo áo Hổ Tử không buông tay, nhỏ giọng nói: “Anh, vậy ngày mai em có thể đến xem anh thi kéo co không?”
Hổ Tử lắc đầu, cảm xúc giống như rất sa sút: “Cuộc thi không phải ở trường học mà ở quảng trường văn hóa, mấy trường học cùng thi chung một chỗ, nếu anh thắng, cô giáo sẽ tặng anh phần thưởng là một hộp đựng bút.”
Thốt ra lời này rồi, Tiểu Diệu mới luyến tiếc mà buông tay ra.
Cậu bé vẫn nức nở nói: “Vậy qua ngày mai rồi, em lại đến, được không?”
Nghe vậy, Hổ Tử quay đầu, nở nụ cười qua loa với Tiểu Diệu và Tiểu Qua, ậm ừ lên tiếng, rồi lại kéo tay Cận Phong Sa đi về phía khu nhà ở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-174.html.]
Vừa chạy đến đầu bậc thang thì có tiếng bước chân đuổi theo.
“Anh cả chờ đã!” Tiểu Qua hồng hộc chạy đến.
Hổ Tử quay đầu lại nhìn cậu bé, vành mắt đã đỏ hoe.
Tiểu Qua bị lây nhiễm, vành mắt cậu bé cũng đỏ hoe theo nhưng Tiểu Qua kiên cường không muốn khóc, chỉ rút một túi giấy gói kín xâu kẹo hồ lô từ trong vạt áo mình ra, lúc Tiểu Qua đưa đến thì lớp đường bọc bên ngoài đã hơi tan chảy.
“Cho anh ăn.” Tiểu Qua dụi mắt, giọng nói rất vang dội.
Hổ Tử khẽ giật mình.
Cậu nhóc vươn tay, nhận kẹo hồ lô, nhìn xâu kẹo hồ lô không còn hình dáng trong tay mình thì nước mắt lập tức tuôn rơi, cậu nhóc cũng không biết vì sao mình khóc, rõ ràng đã nói không được khóc cơ mà.
Tiểu Qua thấy vậy cũng không kìm chế được nữa, nước mắt tuôn như mưa: “Anh, chờ qua mấy ngày nữa anh ba chữa bệnh xong, chúng em phải trở về rồi, anh về chung với chúng em nhé, được không?”
Trong thoáng chốc Hổ Tử vứt bỏ hết suy nghĩ trước đó, gật đầu rất mạnh: “Được!”
Tiểu Qua vui mừng, ôm Hổ Tử, phấn khích nói: “Em biết anh cả là tốt nhất mà!”
Cậu bé lôi kéo Hổ Tử đi ra ngoài, cũng mặc kệ Cận Phong Sa đang ngơ ngác đứng gần đó, Hổ Tử vội vàng chặn cậu bé lại: “Chờ đã! Ngày mai anh phải tham gia thi kéo co, chờ thi xong, anh sẽ trở về.”
Tiểu Qua ngẫm nghĩ, cậu bé cúi đầu, buồn bã nói: “Vậy được rồi, ngày mai bọn em sẽ quay lại.”
Dứt lời, Tiểu Qua cũng đã nhanh chân bước đi, đi được nửa đường thì vẫn không quên quay lại, vẫy tay chào Hổ Tử, nụ cười tươi đến mức không thể nào che giấu được, hàm răng trắng đều giống như muốn phát sáng.
Hổ Tử vui vẻ nhìn theo, trên gương mặt nhỏ bé vẫn luôn căng cứng cũng lộ nụ cười vui vẻ.
Bốn anh em bọn họ nên ở cùng một chỗ, cậu bé không thể bỏ đi.
Cận Phong Sa nhìn thấy mấy người Khương Chi rời đi, anh ấy cúi đầu nói với Hổ Tử: “Chúng ta cũng trở về thôi!”
Tuy đã biết để đứa nhỏ trở về với mẹ ruột của mình là chuyện tốt, mặc dù đã biết trước sẽ có một ngày như vậy nhưng đến khi ngày đó đến rồi, trong lòng anh ấy hơi buồn, luyến tiếc không buông tay được.
Hổ Tử ngẩng đầu nhìn Cận Phong Sa, khẽ gật đầu, rồi chủ động đưa tay dắt tay anh ấy.
Hổ Tử rất ít khi chủ động gần gũi với Cận Phong Sa.
Cận Phong Sa nhìn thấy cũng bất ngờ, vành mắt anh ấy hơi nóng, cười ha ha một tiếng, rồi cúi người xuống, ôm Hổ Tử lên đầu vai mình và sải bước về nhà. Trái lại bầu không khí giữa “hai cha con” đã hòa hợp hơn rất nhiều.
DTV
Thế nhưng bầu không khí hòa hợp này cũng tan biến ngay sau khi cánh cửa mở ra.
Vẻ mặt bà Anh hoàn toàn không thích nhìn Hổ Tử: “Phong Sa, nó cũng không còn nhỏ nữa, sao mà cả ngày con đều nuông chiều nó như thế?”
Dư Hồng Mai đang quét dọn phòng, cô ta nghe bà Anh nói như vậy thì khóe miệng kín đáo nhếch lên.
Gương mặt nhỏ của Hổ Tử cũng nghiêm lại, cậu bé đá chân, trượt xuống khỏi vai Cận Phong Sa, vung chân chạy về phòng mình, đóng cửa “rầm” một tiếng, khóa trái cửa. Còn về việc buổi tối, nhiều người như vậy thì sẽ ngủ thế nào cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu bé nữa.
Bà Anh tức giận nghiến răng, đi hai bước, bà ta chỉ vào cửa nói: “Con sói con này, nuôi nó cũng không thân được với nó!”
Cận Phong Sa nghe thấy lời nói ác độc này thì mất hứng nói: “Mẹ, Cương Thiết là con trai con, mẹ mắng nó chính là mắng con.”
Mặc dù anh ấy là người con hiếu thảo nhưng không phải hiếu thảo một cách ngu muội, anh ấy biết rõ mẹ mình là hạng người gì, thông thường cũng không muốn đối đầu với bà ta.