Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:18:11
Lượt xem: 49
Vu Hân nhìn các bạn học châu đầu ghé tai, dùng ánh mắt khinh thường bàn luận về Khương Chi thì trong lòng cô ta rất thoải mái.
Cô ta chậm rãi đi đến trước bàn của Khương Chi, giơ lon nước có gas đã khui trong tay lên, để ở trước mặt Tiểu Diệu và Tiểu Qua, âm dương quái khí nói: “Này, nước có gas, một lọ chỉ có một hào năm, chắc là con của cô còn chưa từng uống qua chứ gì? Tôi mời.”
Mày Phó Đông Thăng cau lại, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khương Chi thì ông ấy nhịn không được nói: “Vị nữ đồng chí này, cô thật sự rất ồn ào, ăn cơm thì phải ra ăn cơm, bày ra tư thế diễu võ dương oai làm cái gì?”
Vu Hân sửng sốt, dường như lúc này mới chú ý đến Phó Đông Thăng.
Ánh mắt của Vu Hân chợt lóe, đột nhiên cười nói: “Khương Chi à, đây là ba dượng mà cô tìm cho tụi nhỏ sao?”
Lời còn chưa dứt, cô ta lại nói tiếp: “Nhìn cách ăn mặc thì có vẻ giàu có, nhưng mà tuổi hơi lớn tí, tuổi này của ông ấy thì có thể làm ba của cô rồi ấy chứ? Khương Chi à, cô thật sự không biết chọn.”
Sắc mặt Phó Đông Thăng xanh mét, hung hăng đập vào mặt bàn một cái: “Miệng chó không phun được ngà voi!”
Ông ấy làm việc có văn hóa nên không bày ra được tư thế của người đàn bà đanh đá chửi đổng lên được, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng.
Vu Hân cũng không để ý Phó Đông Thăng đang tức giận, mà lại nhắm toàn bộ hỏa lực vào Khương Chi, thấy cô không nói lời nào, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như trước thì cô ta không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Làm bộ làm tịch.”
DTV
Cô ta vẫn còn ghi hận chuyện Dương Nghị theo Khương Chi lên huyện Thấm, tham gia vào vụ án lớn kia, xong việc cũng không có nửa câu giải thích với cô ta mà ở luôn trong đồn công an, nếu như không phải tâm trạng đang buồn bực thì cô ta cũng sẽ không tìm các bạn cùng lớp ra tụ họp.
Đột nhiên, cô ta nói: “Khương Chi, không phải cô đang phạm tội sao? Sao lại được ra ngoài rồi?”
Tuy rằng cô ta không tin là Khương Chi có liên quan đến vụ án ở đồn công an, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô ta mượn chuyện này mà giẫm đạp mấy cái.
Quả nhiên, cô ta vừa nói xong, đừng nói là bạn cùng lớp năm cấp hai, cho dù là người đang ăn cơm ở tiệm cũng quay đầu lại nhìn sang đây, thời buổi này, người phạm tội mà vào đồn công an thì sẽ bị người ta phỉ nhổ.
Vẻ mặt của Khương Chi có chút không kiên nhẫn, thật ra cô lười đối phó với Vu Hân nhưng cô vẫn muốn giữ mặt mũi của mình.
Tiểu Diệu và Tiểu Qua ngồi ngay bên cạnh cô, gắt gao nắm chặt lấy tay cô, khi khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đối diện với Vu Hân thì tràn đầy phẫn nộ.
Bọn họ đều nhìn ra, cái dì xấu xí này đang tìm phiền toái.
Khương Chi không tiếp chiêu, Vu Hân có cảm giác như vừa đ.ấ.m một quyền vào bông, tức giận nhưng không thể nào phát ra, chú ý tới ánh mắt của Tiểu Diệu và Tiểu Qua, không khỏi giận mắng: “Trừng cái gì mà trừng? Hai đứa con hoang không có ba!”
Nghe được lời này, ánh mắt Khương Chi lạnh lùng xuống, lạnh lẽo nói: “Cô lặp lại lần nữa.”
“Nói thì nói! Đồ không có ba…” Vu Hân cười lạnh, nhưng mà vừa mới nói được một nửa thì cô ta lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Khương Chi, giọng nói đột nhiên im bặt, một cảm giác chạy lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng của cô ta.
Khương Chi tiện tay nắm lấy lon nước có gas mà Vu Hân đặt ở trên bàn, đứng dậy đến gần cô ta, làm cho cô ta sợ đến mức lùi lại mấy bước.
Lưng của Vu Hân tựa vào cạnh bàn, lắp bắp nói: “Cô…cô muốn làm cái gì!”
Khương Chi nắm lấy cổ áo cô ta, giơ tay, đổ nước có gas từ đầu cô ta xuống, chảy dọc theo trán lướt qua lông mi và đôi mắt, miệng, màu cam của nước có gas cứ tí tách tí tách.
Vu Hân há to miệng thở hổn hển, nước có gas chảy vào trong miệng, cô ta lại vội vàng nhổ ra bên ngoài.
Khương Chi ném lon nước có gas rỗng đi, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại đầy sự châm biếm: “Nước có gas uống ngon không? Muốn tôi đút nhiều hơn không? Bạn học cấp hai? Học cấp ba rồi? Hiểu pháp luật sao? Có biết là phỉ báng và gây hấn cũng được tính là tội không?”
Vu Hân lảo đảo, vẻ mặt kinh ngạc, sự sợ hãi tràn ra từ tận trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-169.html.]
Tiệm cơm Quốc Doanh lặng ngắt như tờ, người đang định tiến lên hỗ trợ vừa nghe thấy là “Phạm tội” thì lại như con chim cút.
Một đồng chí nam tới cùng Vu Hân nhịn không được, căng da đầu đi tới: “Khương Chi à, mọi người đều là bạn học, hà tất gì phải làm ra chuyện khó coi như vậy? Vu Hân cô ấy cũng không có ý xấu.”
Khương Chi cười lạnh, trả lời lại cách mỉa mai: “Anh là ai? Cứ như vậy đi ra nói đỡ cho cô ta, tôi nhớ rõ chồng cô ta là Dương Nghị mà.”
Đồng chí nam sửng sốt, đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, thời buổi này kị nhất chính là nam nữ có quan hệ hỗn loạn, đây chính là tội lưu manh!
Chậu phân lớn như vậy ụp tới, anh ta ăn không tiêu, lập tức mặc kệ chuyện này, cúi đầu ngồi lại vị trí cũ, rầu rĩ ăn đồ ăn, ngay cả bạn học bên cạnh cũng không hé răng nói chuyện với anh ta.
Có một con chim đầu đàn ăn đạn như vậy khiến ai cũng không dám mở miệng nói đỡ cho Vu Hân.
Vu Hân cứng đờ tại chỗ, thật lâu sau cũng không dám nhúc nhích, để cho nước có gas cứ như vậy mà nhỏ giọt từ trên đầu xuống.
Cô ta chưa từng chật vật như vậy.
Lúc này, một căn phòng trong chỗ quẹo của tiệm cơm quốc doanh đột nhiên mở ra.
Một nhóm người ăn mặc sang trọng, nhìn giống như là một đoàn lãnh đạo đi ra, sau đó lại tụ lại, vây quanh một người đàn ông cao lớn đi ra ngoài.
Đột nhiên, một giọng nam kinh ngạc truyền tới từ sau đám người: “Vu Hân? Khương Chi? Các cô làm gì ở đây vậy?”
Vu Hân đột nhiên quay đầu lại, ngay khi nhìn thấy Dương Nghị thì nước mắt không ngăn được mà rơi xuống.
Cô ta chạy tới, còn đ.â.m cho lãnh đạo có chiếc đầu địa trung hải loạng choạng vài bước, ôm chặt Dương Nghị, khóc như “Hoa lê đái vũ”: “Lão Dương, anh xem Khương Chi, cô ấy đối xử bạo lực với em trước mặt mọi người, ương ngạnh y chang lúc còn đi học!”
Dương Nghị lại không có tâm trạng an ủi cô ta, kéo tay cô ta ra, vội vàng tiến lên xin lỗi lãnh đạo có đầu địa trung hải.
Anh ấy nói: “Thư ký Lưu, anh không sao chứ? Vợ tôi uống chút rượu nên không còn tỉnh táo nữa, Vu Hân, còn không nhanh qua xin lỗi với thư ký?”
Vu Hân đang có vẻ mặt choáng váng, vốn tưởng rằng có thể được người đàn ông của mình an ủi, có thể nhặt lại lòng tự trọng đã mất trước mặt mọi người, nhưng ai biết anh ấy lại muốn cô ta xin lỗi thư ký? Dương Nghị chỉ là một công an quèn, làm sao lại có cơ hội ăn cơm cùng với thư ký?
Một công an mới, một thư ký, cấp bậc không biết chênh lệch bao nhiêu, căn bản là không cùng đẳng cấp.
Cô ta nhìn xung quanh một vòng, tuy rằng những người này nhìn rất lợi hại, nhưng cô ta cũng không quen biết, tuy có một điều cô ta có thể khẳng định chắc chắn là nhất định Dương Nghị không có khả năng ngồi ăn cơm cùng bàn với thư ký, nói không chừng, anh ấy đang đứng ở trước mặt Khương Chi nên muốn nâng cao thể diện mới nói lung tung như vậy!
Hoặc là, anh ấy không muốn làm trò trước mặt Khương Chi mà an ủi cô ta.
Giờ khắc này, tâm Vu Hân thật lạnh ngắt, nhưng mặt lại rất nóng.
Những bạn học này của cô ta đều là ở trấn Đại Danh, hiểu tường tận gốc rễ của đối phương, ai không biết Dương Nghị chỉ là một công an quèn chứ? Thế mà anh ấy còn dám khoác lác trước mặt mọi người, cứ như vậy, ai mà không chê cười hai vợ chồng bọn họ?
Vu Hân cảm thấy phía sau không xa, những ánh mắt của bạn học dường như có thể chọc lưng cô ta thành một cái lỗ.
Quan trọng nhất chính là sự trào phúng kia của Khương Chi.
Mặt cô ta đầy thất vọng: “Dương Nghị, anh biết nói dối như này từ khi nào?”