Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 168

Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:18:09
Lượt xem: 43

Khương Chi và Vân Tường đạt được thỏa thuận chung không lâu, Phó Đông Thăng đã vội vàng đón người trở về.

Ông ấy lau mồ hôi trên đầu đi, vừa bước vào phòng đã nói: “Mọi người không có chuyện gì chứ? Vương Ngạn Long đâu?”

Tuy sắc mặt của Vân Tường vẫn còn hơi tái, nhưng cảm xúc đã ổn định, bà ấy mím môi nói: “Có thể có chuyện gì chứ? Không có chuyện gì, ông ta đã đi rồi, anh kêu họ dọn máy móc đi là được, còn có giá sách bàn ghế dựa đó, có thể dọn đi thì dọn đi hết đi.”

Phó Đông Thăng sửng sốt, không biết tại sao hỏi: “Hả?”

Vân Tường nhìn về phía Khương Chi: “Khương đồng chí, mấy chiếc bàn ghế này không đáng bao nhiêu tiền, xem như quà tặng, máy móc cô đưa 3000 đồng là được.”

Khương Chi cũng không khách sáo, lấy một xấp tiền từ trong túi, đếm rồi đưa qua: “Cầm đi.”

Vân Tường hơi khựng lại, nghe ra được giọng điệu của cô, cười nói: “Yên tâm.”

Nếu đã hạ quyết tâm, bà ấy sao có thể để Vương Ngạn Long chiếm được lợi?

Ánh mắt Phó Đông Thăng đảo quanh giữa hai người, mơ hồ nhận ra có một bầu không khí kỳ lạ, cũng không thể nói rõ là gì, nhưng rõ ràng, chuyện tặng không giá sách và bàn ghế thế này không phải là chuyện Vân Tường có thể làm, chắc chắn là bà ấy đã bị kích thích rồi.

Nghĩ như vậy, vẻ mặt Phó Đông Thăng có chút bất đắc dĩ.

Khương Chi không lãng phí nhiều thời gian nói: “Kêu người dọn đồ đạc đi, bây giờ chúng ta đi tìm chỗ.”

Phó Đông Thăng nhìn Vân Tường, người phía sau cười với ông ấy, ý bảo bà ấy không sao.

Khương Chi liếc mắt nhìn hai người một cái, không nói gì, cho đến khi rời khỏi phố Tụ Hoa, mới chậm chạp nói: “Vân Tường muốn ly hôn.”

Phó Đông Thăng nhất thời không phản ứng kịp, cả nửa ngày mới chậm chạp nói: “Ly... ly hôn?”

Không đợi Khương Chi trả lời, ông ấy lại dùng sức nhéo mạnh lòng bàn tay, kiềm chế cảm xúc khó có thể kiềm chế, nhẹ giọng nói: “Ly hôn? Vân Tường thật sự đã nghĩ thông suốt, muốn ly hôn sao?”

Lần này Khương Chi không trả lời, chỉ dừng bước, bình tĩnh nhìn ông ấy.

Tiểu Diệu và Tiểu Qua cũng nhìn về phía Phó Đông Thăng, ba cặp mắt nhìn chằm chằm ông ấy, nhìn cho đến khi sống lưng Phó Đông Thăng đổ mồ hôi lạnh.

Ông ấy nhìn vào mắt Khương Chi, vẻ mặt có chút biến đổi, giọng điệu cũng thay đổi: “Cô là muốn nhắc nhở tôi cho dù bà ấy ly hôn thì tôi cũng là người có gia đình có con cái, đừng nghĩ tới chuyện không thể nghĩ đúng không?”

Khương Chi liếc mắt nhìn ông ấy một cái, thần sắc lãnh đạm.

Phó Đông Thăng lại cười khổ một tiếng, lúc này lại khó kiềm chế được cảm xúc, đáy mắt hiện lên chút ánh nước.

Ông ấy nói: “Tôi và bà ấy từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tuy nói là tình cảm nhiều năm như vậy, nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, tự bản thân tôi biết, tôi không thể có lỗi với vợ của tôi, những điều này tôi đều hiểu, yên tâm, tôi cũng không phải là loại người đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi.”

Khương Chi không chút khách sáo ném cho ông ấy một ánh mắt xem thường, che giấu được cảm xúc và ánh mắt của bản thân trước đi rồi nói.

“Hẻm Trúc Lan ở đâu?” Khương Chi cũng không phải cố vấn tình yêu, có một số việc cảnh cáo vài câu là được, không cần phải nói mãi.

Người dưới quyền của cô, có thể không thiện lương, không đỡ người già qua đường, nhưng đạo đức của bản thân không thể bị vấy bẩn.

“Đi thôi, tôi dẫn đường.” Phó Đông Thăng dùng ngón cái lau lau khóe mắt, dẫn đầu đi về một hướng.

Khương Chi kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua, cụp mắt nói: “Mệt mỏi thì nói với mẹ, mẹ bồng con, được không?”

Bác sĩ nói Tiểu Diệu không thể quá mệt nhọc, cô nhớ rất kỹ.

“Vâng.” Tiểu Diệu mở miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng như hạt gạo.

Hẻm nhỏ Trúc Lan cách phố Tụ Hoa cũng không xa, cách khoảng chừng mười phút.

Con hẻm nhỏ này rất có cảm giác cũ kỹ, ngoằn ngoèo sâu, hai bên của con hẻm có rất nhiều cửa đang mở, một ít cành cây khô lớn thò ra khỏi tường, sau một trận mưa lớn, cành khô không những không gãy, ngược lại còn mọc lên những chồi xanh.

Con hẻm nhỏ quả nhiên náo nhiệt như lời Phó Đông Thăng nói, bởi vì khoảng cách giữa mỗi nhà đều rất gần, còn mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-168.html.]

Một số nhà còn để xe ba bánh, khiến con hẻm nhỏ bị chen lấn chật như nêm, trên xe ba bánh còn treo bảng hiệu, bên trên dùng bút mực đen viết: Hoành thánh, bánh bao, mì sợi.

Rất nhanh, Phó Đông Thăng đã dẫn Khương Chi đi tới trước cửa một căn nhà: “Đây, chính là căn nhà này.”

Ông ấy gõ cửa, chỉ một lát sau, trong sân đã truyền đến tiếng bước chân, người mở cửa là một ông cụ.

Ông cụ vừa nhìn thấy người đến là Phó Đông Thăng liền cười, mở miệng nói bằng giọng địa phương của trấn Đại Danh: “Đến đây xem nhà đúng không? Tôi đã nói lâu rồi, chỗ này của tôi, phong thủy tốt, vị trí tốt, ông nói muốn mở nhà xuất bản, vậy tuyệt đối không thành vấn đề.”

Phó Đông Thăng cũng dùng giọng địa phương lưu loát trả lời: “Đúng vậy, đưa chủ của chúng tôi đến đây xem! Hợp thì thuê ngay!”

Ông cụ nhanh chóng đón họ vào cửa, nhìn Tiểu Diệu và Tiểu Qua, trên mặt lại cười đến nếp nhăn thành từng tầng, nhiệt tình lấy táo ở trong nhà ra, rửa sạch, rồi mời bọn họ ăn.

Khương Chi đứng trong sân rộng rãi, ngẩng đầu nhìn cây đại thụ vững chắc.

Cái cây này có hình dáng rất thanh nhã, thân cây thẳng tắp tới ngọn, vươn nhánh cây ra xa, như một chiếc dù lật ngược, ngày tháng tư, trên cành đã đ.â.m chồi non, xanh tươi tốt, nhìn thôi đã khiến cho lòng người vui vẻ.

Ông cụ nhìn thấy cô say mê, liền cười nói: “Đó là cây hợp hoan! Đợi tháng sáu là nở hoa rồi, thơm lắm!”

Lông mày Khương Chi giãn ra, môi mỉm cười.

Cô lại đi vào nhà chính dạo một vòng, điều thú vị ở bên trong chính là, trong nhà có thông với đường bên ngoài, là một mặt tiền cửa hàng, đáng tiếc ông cụ không có buôn bán gì, bình thường cũng đóng cửa.

Nơi này vô cùng thích hợp.

Khương Chi nói: “Thuê luôn đi.”

Phó Đông Thăng ở bên cạnh cũng gật đầu, vẻ mặt ông cụ vui mừng.

Hai bên ký kết hợp đồng ba năm, Khương Chi cũng trả 700 đồng tiền thuê nhà, còn lại hai mươi đồng ông cụ sống c.h.ế.t không lấy, nói là cô hào sảng như vậy, ông ấy cũng không thể quá keo kiệt mà không cho đi một chút lợi nào.

Cứ như vậy, địa chỉ văn phòng nhà xuất bản Thanh Phong Du đã được định.

Một chương mới sắp bắt đầu.

Tiểu Diệu và Tiểu Qua cực kỳ thích chỗ này, còn ồn ào nói sau này sẽ ở đây, không trở về thôn nhà họ Khương.

Khương Chi bật cười, mắt thấy đã tới buổi trưa, cô dẫn hai đứa con đến tiệm cơm quốc doanh, có Phó Đông Thăng đi cùng.

Tiệm cơm quốc doanh ở trấn Đại Danh đương nhiên không thể so được với huyện Thấm, cho dù là môi trường hay là “Con người”.

Khương Chi nhìn nhóm người ngồi ở chiếc bàn lớn trong tiệm cơm, gọi một bàn đầy đồ ăn, phản ứng đầu tiên là: Bữa cơm này không thể ăn yên ổn được rồi.

Quả nhiên.

Cô vừa mới ngồi xuống, người phụ nữ bàn bên kia liền đứng lên, giọng điệu cười nhạo: “Này, nhìn xem đây là ai đây? Không phải là Khương Chi Tử tiếng tăm vang dội sao? Sao nào, lên được cấp ba, ngay cả bạn trung học cơ sở cũng không nhận sao?”

DTV

Khương Chi than nhẹ một tiếng, có chút nghi ngờ, cô cũng không phải là nữ chính Thi Nam Châu, sao đi tới đâu cũng nhiều chuyện như vậy nhỉ?

Vu Hân cũng không quan tâm nhiều như vậy, cô ta vừa dứt lời, mấy người ngồi cùng bàn ăn đều quay mặt nhìn nhau.

Hôm nay bọn họ họp lớp, trùng hợp là, đều từng học cùng lớp với Khương Chi Tử.

Khương Chi Tử, lúc còn học trung học cơ sở ở công xã trấn Đại Danh, chính là “Nhân vật nổi tiếng”, da trắng xinh đẹp, so với các cô gái da ngăm đen cùng trường, quả thật là hạc trắng giữa bầy gà.

Cho dù Khương Chi Tử không biết làm gì, tính tình cũng quái gở cao ngạo, nhưng mọi người đều vui vẻ giao thiệp với cô ta.

Tuy nhiên, họ vẫn luôn giao thiệp như vậy đến khi tốt nghiệp trung học cơ sở, cô được đề nghị đi học cấp ba ở huyện Thấm nên mọi người rất ít gặp nhau, chỉ nghe nói sau đó cô bỏ học, còn chưa kết hôn đã sinh bốn đứa con, chuyện này đã gây xôn xao ồn ào.

P/s: Hôm nay dừng ở đây nha mọi người ơi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ah!!!

Loading...