Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:18:07
Lượt xem: 45
Vương Ngạn Long nghe ra giọng nói của Phó Đông Thăng, vì say rượu mà khuôn mặt đỏ bừng lên: “Phó Đông Thăng? Sao ông lại ở đây? Vân Tường, cô biết rõ tên này có ý với cô mà còn cho ông ấy bước vào, cô có ý gì?”
Nói xong, ông ta đẩy Phó Đông Thăng ra, loạng choạng đi về phía Vân Tường.
Khương Chi cau mày, ôm Tiểu Diệu và Tiểu Qua về bên cạnh.
Vương Ngạn Long kẹp chặt lấy cánh tay Vân Tường, tức giận nói: “Cô cái đồ đàn bà thối, có phải cô đội nón xanh cho ông mày không?!”
Vân Tường cứng đờ, chưa kịp phản ứng thì bàn tay to lớn như quạt hương bồ của Vương Ngạn Long đã tát về phía bà ấy.
Khương Chi trầm mặc phút chốc, giơ chân, đá mạnh vào bắp chân của Vương Ngạn Long khiến cú tát rơi vào khoảng không, ông ta cũng kêu rên một tiếng rồi lăn xuống đất.
Ánh mắt của Tiểu Qua sáng lấp lánh, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ thật ngầu!”
Khóe miệng của Khương Chi giật giật, nheo mắt nhìn Tiểu Qua, sợ sau này cậu bé bị cô ảnh hưởng, trở thành một “Phần tử bạo lực”.
Tiểu Diệu đưa tay ôm lấy eo Khương Chi, không lên tiếng, trong ánh mắt cũng không có sợ hãi, lặng yên không giống như một đứa trẻ.
Khương Chi cụp mắt xuống, trong lòng thầm nghĩ, đúng là có gien của Thi Liên Chu, mấy đứa nhỏ đều không giống người thường.
Vân Tường loạng choạng lui về phía sau hai bước, bà ấy cúi đầu nhìn Vương Ngạn Long trên mặt đất, đang la hét không ngừng, không còn ôn nhu như lúc còn trẻ, trong cổ đột nhiên phát ra tiếng nghẹn ngào nức nở, không biết là tiếng khóc hay cười.
Phó Đông Thăng lấy lại bình tĩnh, đi tới bên cạnh Khương Chi, lại nhìn Vân Tường, hỏi: “Không sao chứ?”
Vân Tường nhắm mắt, đầu lại chảy máu, bà ấy không muốn lau, chỉ nhìn về phía Khương Chi, giọng nói nghẹn ngào: “3000 đồng tiền, thì cô mang chiếc máy kia đi.”
Có một số người, không bức ép một chút thì vĩnh viễn không đưa ra được quyết định.
Cái tát hôm nay của Vương Ngạn Long, cho dù là không rơi xuống mặt Vân Tường thì cũng khiến bà ấy cứng rắn hơn vài phần, tóm lại đã không còn giống như ốc sên và rùa, rụt rè sợ hãi không dám vươn tay ra.
Khương Chi gật đầu: “Được! Phó biên tập, tôi đợi ở đây, ông đi tìm người, mang máy đi trước, tạm thời để ở nhà ông.”
Phó Đông Thăng muốn nói lại thôi, nhưng đối diện với ánh mắt của Khương Chi thì vẫn đồng ý một tiếng, rồi vội vàng đi mất.
Vương Ngạn Long rú lên, bám vào chiếc bàn bò dậy, ngoài miệng vẫn không sạch sẽ, hùng hổ chửi: “Vân Tường, c.h.ế.t tiệt, cô cũng dám đánh chồng mình sao? Tôi thấy cô ngứa da rồi!”
Ông ta say lờ đờ mờ mịt đứng dậy, giơ tay lại muốn đánh Vân Tường, lúc này, mới đột nhiên nhìn thấy Khương Chi ngồi bên cạnh bàn.
“Cô lại là ai?” Ông ta dụi dụi mắt, mới thấy rõ Khương Chi, sắc mặt hơi thay đổi, vuốt tóc, trong tình trạng đứng còn không vững, lại tạo một dáng vẻ tao nhã lịch sự: “Đồng chí, cô đến tòa soạn báo là muốn đăng tin gì?”
“Đồng chí, tôi là ông chủ của tòa soạn báo này, cô có nhu cầu gì có thể nói với tôi.” Vương Ngạn Long ha hả cười nói.
Đôi mắt đen của Khương Chi lạnh lùng liếc ông ta.
Tướng mạo của Vương Ngạn Long đúng là rất ổn, nếu không phải cả người đầy mùi rượu, với lại dáng người lộ vẻ mập mạp, mà chỉ nhìn sơ qua khuôn mặt của ông ta thì đúng là một ông chú trung niên tuấn tú, khí chất tao nhã, da mặt trắng nõn, đúng là ứng với câu nói: Không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Hóa ra, bộ da thật sự có thể lừa người.
Ánh mắt Khương Chi hơi lóe, trên đời này người có thể so sánh với Thi Liên Chu e là đã không còn ai.
Vân Tường nhìn Vương Ngạn Long làm ra vẻ muốn lấy lòng Khương Chi thì chỉ cảm thấy ghê tởm.
DTV
Sắc mặt bà ấy xám như tro, xô Vương Ngạn Long ra nói: “Đủ rồi! Anh cút đi ra ngoài cho tôi!”
“Có phải cô bị điên rồi không!” Vương Ngạn Long né tránh, vốn muốn đánh Vân Tường một trận, nhưng nhìn đôi mắt đỏ ngầu của người phía sau, ông ta thu lại ý định, không dám giơ tay.
Vân Tường nức nở, mặt đầy vẻ thống khổ: “Anh đi ngay đi, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Vương Ngạn Long nghe giọng nói khàn khàn của bà ấy thì kinh ngạc hoảng sợ, khi quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh hờ hững của Khương Chi, nảy sinh một cảm giác bức bách, ánh mắt ông ta lóe lên, đột nhiên kéo tay Vân Tường đi tới một góc.
“Anh muốn làm gì?!” Cơ thể Vân Tường run rẩy như cầy sấy.
Khương Chi nhíu mày, ôm Tiểu Diệu và Tiểu Qua, không cho bọn chúng đi xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-167.html.]
Vương Ngạn Long cũng không làm cái, chỉ kéo Vân Tường, dựa vào góc tường nhỏ giọng thì thầm gì đó với bà ấy.
Đột nhiên, vang lên tiếng Vân Tường tuyệt vọng đến tận cùng: “Ông điên rồi! Vương Ngạn Long, ông thật sự điên rồi!”
Bà ấy đột nhiên lao tới trước bàn, cầm d.a.o rọc giấy ở bên trên, khoa tay múa chân nhắm vào Vương Ngạn Long, khuôn mặt xong đẹp lúc này đầy vẻ dữ tợn, bà ấy gào to thảm thiết: “Cút! Anh cút đi! Tôi muốn ly hôn với anh”.
Bà ấy chưa bao giờ kiên định như khoảnh khắc này.
Sự bình thản vốn có vì không còn hy vọng mà như được dầu bôi trơn, dấy lên ngọn lửa hừng hực.
“A ——”
Cánh tay Vương Ngạn Long vô tình bị cắt một vệt, m.á.u tươi chảy ròng ròng, ông ta hét lên một tiếng vừa lăn vừa bò ra khỏi tòa soạn báo.
Tòa soạn báo rơi vào bầu không khí im lặng.
“Xoạch ——”
Dao rọc giấy rơi xuống đất, Vân Tường ngã ngồi trên mặt đất như mất hết sức lực.
Một lúc lâu sau, đột nhiên bà ấy ôm mặt khóc thành tiếng, như muốn trút ra hết nỗi đau khổ hơn hai mươi năm của bản thân.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc dần ngừng lại.
Khương Chi xé gói giấy bánh mì cho Tiểu Diệu và Tiểu Qua, để hai đứa ngồi trên ghế ăn, bản thân cô đứng dậy đi về phía Vân Tường.
Cô bình tĩnh hỏi: “Nghĩ kỹ chưa? Muốn ly hôn không?”
Vân Tường nhúc nhích, bà ấy đỡ tường từ từ đứng dậy, giọng nói khàn khàn, rồi lại c.h.é.m đinh chặt sắt: “Ly hôn!”
Bà ấy đã phấn đấu quên mình rất nhiều vì tình yêu này, cuối cùng chỉ đổi lại được một câu: “A Tường, tôi thiếu rất nhiều tiền, thật sự không có cách gì, nếu còn không có, nhất định bọn họ sẽ c.h.ặ.t t.a.y tôi, em cứu tôi đi. Ông chủ Trương, ông ta muốn…… Muốn em một đêm.”
Khương Chi nhìn thật sâu vào mắt bà ấy, khóe môi nhếch lên: “Có hứng thú theo tôi làm việc không?”
Vẫn câu nói tương tự, cô đã từng hỏi Trương Anh Tử, cũng từng hỏi Phó Đông Thăng.
Vân Tường đứng thẳng người, kinh ngạc nhìn cô.
Qua một hồi lâu, bà ấy mới từ từ mở miệng: “Dựa vào tính tình của Đông Thăng, chắc hẳn ông ấy đã sớm đề cử tôi với cô, nhưng lúc nãy cô chỉ nhắc tới máy móc, không hề đưa cành ôliu cho tôi, nhìn điệu bộ cũng không muốn sử dụng tôi. Là bởi vì Vương Ngạn Long?”
Khương Chi không tỏ rõ ý kiến.
Trong trong tình cảm Vân Tường quá cố chấp, nói khó nghe thì chính là một cây gân, nhưng cư xử thì là chuyện khác, cũng không phải là một người ngu ngốc.
Môi Vân Tường trắng bệch như cắt không còn giọt máu, khó khăn ép ra một câu: “Cô cảm thấy hiện giờ tôi còn tư cách sao?”
Trong lúc nói chuyện, ngón tay bà ấy vẫn còn run rẩy, vẻ mặt chua chát.
Khương Chi lắc đầu, nét mặt thản nhiên: “Vấn đề không phải tôi cảm thấy thế nào, mà là bà cảm thấy thế nào.”
Trái tim Vân Tường vốn dĩ đã đông cứng thành vũng nước đọng bỗng nhiên rung động, ánh mắt lóe lên
Bà ấy tiến hai bước tới gần, nhìn Khương Chi, mạnh mẽ thu hơi nước trong mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể, tôi nguyện lòng theo cô làm việc. Tuy nhiên, cần phải đợi sau khi tôi ly hôn, còn phải chiến đấu một trận ác liệt.”
Khương Chi hơi kinh ngạc, thu lại sự thờ ơ mà trở lên nghiêm túc hơn vài phần.
Cô có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của Vân Tường, nếu bà ấy không thành công, hoặc không có cách nào xử lý được chuyện của Vương Ngạn Long, vậy bà ấy cũng không thể đi theo cô làm việc, còn ngược lại, bà ấy sẽ là một con người mới, là công trạng đầu tiên khi bà ấy tham gia với cô.
Vân Tường biết chính xác cô muốn một cấp dưới như thế nào.
Khương Chi giương đuôi mắt, đáy mắt hiện lên ý cười: “Tôi tin tưởng bà.”